Gặp Chồng Ôm Gái Lạ - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-08-10 03:46:30
Lượt xem: 12

Vượt hơn ba trăm cây , bỏ lưng con đường dài hun hút, mong chờ một bất ngờ ngọt ngào dành cho Phan Hạo. Tôi hình dung nụ của khi thấy cửa, món quà nhỏ tay và ánh mắt ngạc nhiên pha lẫn hạnh phúc. cuộc đời vốn là một cuốn tiểu thuyết lãng mạn, nơi thứ đều diễn theo kịch bản hảo.

 

Ngay khi chìa khóa xoay, một mùi hương lạ lẫm xộc mũi , thứ mùi nước hoa ngọt gắt mà từng ngửi thấy trong căn hộ . Vừa mở cửa, thấy đôi giày cao gót đỏ chói và chiếc túi xách xa lạ chễm chệ kệ giày, như thể chúng ở đó từ lâu, chứ chỉ mới xuất hiện.

 

Tim bất chợt thắt , một dự cảm lạnh toát chạy dọc sống lưng. Tiếng vui vẻ từ phòng ngủ đột ngột im bặt, như một bản nhạc cắt ngang giữa chừng, để một lặng đầy ám ảnh. Tôi cố trấn tĩnh, hít một thật sâu, từ từ đẩy cánh cửa phòng ngủ.

 

Khung cảnh bên trong hiện như một thước phim chậm, từng chi tiết một in sâu đáy mắt. Phan Hạo tựa đầu giường, điếu thuốc kẹp hờ giữa hai ngón tay, khói thuốc lảng bảng bay lên, tro rơi lả tả gạt tàn đặt bên cạnh. Anh trông thật bình thản, dường như chẳng gì đáng để bận tâm.

 

Cạnh , một cô gái quấn chặt chiếc chăn mỏng, nép sâu n.g.ự.c , cố gắng tránh ánh của . Mái tóc dài, xoăn nhẹ phủ xuống gương mặt nhỏ nhắn, và đôi vai gầy run rẩy lớp chăn. Tôi là ai, nhưng sự xuất hiện của cô trong căn phòng lên tất cả.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/gap-chong-om-gai-la/chuong-1.html.]

Phan Hạo khẽ dập điếu thuốc, ánh mắt với vẻ bình thản đến đáng sợ, như thể chỉ là một vị khách mời mà đến. Giọng khàn khàn, phá vỡ sự im lặng ngột ngạt: “Sao em tới đây, gọi ?”. Câu hỏi như một gáo nước lạnh tạt thẳng mặt , đóng băng cảm xúc.

 

Tim chợt thắt , dù lường điều tồi tệ nhất, vẫn tránh khỏi một bước lùi chao đảo. Hóa , gặp chồng cũng báo , xin phép ? Nực thật, tự đến đây, tự chứng kiến, và tự nhận lấy sự thật phũ phàng .

 

Tôi cố nén sự run rẩy trong giọng , thẳng đôi mắt , nơi từng thấy cả thế giới của . “Anh đang làm gì chứ?”. Câu hỏi thoát khỏi môi, thấy buồn . Anh nghĩ sai, chỉ là tìm thấy thứ tình cảm mới mẻ hơn thôi.

 

Cô gái , một thoáng nép , bất chợt ngẩng đầu lên, để lộ gương mặt với những đường nét sắc sảo và đôi mắt đầy thách thức. Ánh mắt cô như xuyên thủng , như tuyên bố chủ quyền. Một cảm giác khó chịu dâng lên, nhưng là sự đau lòng, mà là sự ngạc nhiên đến lạ lùng.

 

Tôi khẽ nhếch môi, chậm rãi hỏi: “Cô tên gì?”. Câu hỏi dứt, Phan Hạo lập tức kéo cô lưng , như một tấm lá chắn kiên cố. Anh bằng ánh mắt lạnh nhạt mà cảnh giác, giọng pha chút lệnh: “Lan Chi, đừng dây , đây là của .”

 

Anh nghĩ sai, chỉ là tìm thấy thứ tình cảm mới mẻ hơn thôi. Còn , đang nắm bộ giấy tờ và tài sản chung trong tay, những thứ mà chúng cùng gây dựng suốt bao năm qua. Có lẽ từ nay, ngoài , chẳng còn ai tin tình yêu nữa. Tôi bật khẽ, chẳng hiểu chẳng thấy đau lòng chút nào, chỉ thấy một sự trống rỗng đến cùng cực. Nụ là cho , cho cô , và cho cả chính , một nụ cảm xúc, nước mắt, chỉ sự lạnh lẽo đến tận xương tủy. Tôi đó, như một bức tượng, thẳng đôi mắt Phan Hạo, đôi mắt còn chút tình cảm nào dành cho . Căn phòng bỗng trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết, và chỉ thoát khỏi nơi đây, thoát khỏi cái khí giả dối . Tôi hít một thật sâu, cố gắng giữ cho bình tĩnh nhất thể. Dù chuẩn tâm lý cho điều từ lâu, nhưng khi đối mặt với nó, vẫn khỏi cảm thấy chút hụt hẫng. Tôi nên gì, nên làm gì lúc , ngoài việc đó và bảo vệ phụ nữ khác. Cơn giận đến, nỗi buồn cũng chạm tới. Chỉ một sự trống rỗng, một vô định trong lòng . Tôi dành cả thanh xuân, cả niềm tin để xây dựng một gia đình, một tổ ấm, mà giờ đây, thứ đổ vỡ tan tành mắt. Tôi cảm thấy như đang lạc một thế giới xa lạ, nơi còn nhận bất cứ điều gì nữa. Tôi tự hỏi, quá tin tưởng, quá ngây thơ, đơn giản là thấu con thật của . Mọi thứ trong căn phòng , từ chiếc giường quen thuộc, đến bộ ga trải giường màu xám yêu thích, đều trở nên xa lạ và đáng sợ. Tôi chạy trốn, biến mất khỏi nơi ngay lập tức. đôi chân như đóng đinh xuống sàn, thể nhúc nhích. Tôi chỉ đó, đôi mắt vô cảm của Phan Hạo, và tự hỏi, tình yêu của chúng biến mất . Nó tan biến như khói thuốc của , từng tồn tại ngay từ đầu. Một cảm giác lạnh lẽo bao trùm lấy , lạnh hơn cả cơn gió đêm ngoài . Tôi , cuộc đời sẽ còn như nữa. Và cũng , sẽ mạnh mẽ hơn bao giờ hết, để vượt qua tất cả những điều . Tôi hít một thật sâu, nuốt ngược những cảm xúc hỗn độn trong, và quyết định rằng sẽ để bất cứ ai thấy sự yếu đuối của . Tôi sẽ vững, dù cho thứ xung quanh sụp đổ chăng nữa. Tôi sẽ chứng minh cho thấy, rằng phụ nữ dễ dàng đánh bại.

Loading...