Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 7: Có Một Người Đàn Ông Không Muốn Mất Em, Cũng Không Muốn Ép Em Ở Lại
Chương 7: Có Một Người Đàn Ông Không Muốn Mất Em, Cũng Không Muốn Ép Em Ở Lại
Sáng hôm , Vy dậy sớm hơn Khánh. Cô mặc váy, nhẹ nhàng bước ban công, nơi ánh nắng sớm đổ xuống thành phố còn đang ngái ngủ. Cô hít một thật sâu. Không vì tiếc nuối đêm qua, mà vì... cảm giác đang ngưỡng một điều gì đó thật.
Phía lưng, tiếng chăn gối sột soạt. Khánh thức dậy.
Anh khoác áo sơ mi mỏng, bước tới, vòng tay ôm cô từ phía , cằm tựa lên vai cô.
“Em nghĩ gì thế?” – Anh hỏi, giọng vẫn còn khàn vì mới thức.
Vy ngập ngừng. “Em sợ thứ sẽ như thế mãi...”
Khánh siết nhẹ vòng tay, thì thầm bên tai cô:
“Nếu em lo chuyện chúng sẽ đổi, thì để hứa... cần nó mãi , chỉ cần em mãi ở .”
Tim cô đập mạnh. ngay lúc , điện thoại trong phòng vang lên.
Vy , cầm máy lên thấy ba cuộc gọi nhỡ — từ Tuấn, yêu cũ.
Cô thoáng sững . Tin nhắn cũng tới liền đó:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/gap-anh-gap-ca-thanh-xuan/chuong-7-co-mot-nguoi-dan-ong-khong-muon-mat-em-nhung-cung-khong-muon-ep-em-o-lai.html.]
“Anh cần gặp em. Chuyện quan trọng. Liên quan đến .”
Vy bối rối. Cô Tuấn dễ dàng buông bỏ, nhưng cũng ngờ chuyện giữa cô và Khánh.
Khánh ngay bên cạnh, hỏi gì. ánh mắt dần tối khi Vy đặt điện thoại xuống bàn, giấu nét lo lắng.
“Người cũ?” – Anh hỏi nhẹ, trách móc.
Vy gật. “Anh ... gặp. Có chuyện gì đó liên quan đến .”
Khánh im lặng. Một lúc , mặt , giọng chậm rãi:
“Nếu em gặp, ngăn. hãy nhớ... tình yêu cần ai bảo vệ bằng lời đe dọa.”
Vy siết chặt điện thoại. Khánh luôn như thế – luôn cho cô quyền tự do, ngay cả khi trái tim đang ghen đến phát điên.
Cô bước đến, đặt tay lên n.g.ự.c , nơi trái tim đang đập mạnh mẽ:
“Anh … Em đầu để xác minh quá khứ. Em chỉ thẳng… về phía đang nắm tay em bây giờ.”
Khánh cô. Ánh mắt dịu . Anh cúi xuống, hôn lên trán cô một cái thật khẽ.
“Vậy thì đừng để quá khứ xen . Em chỉ cần bước về phía . Mọi chuyện còn … để lo.”
Cô ôm lấy thật chặt. Lần , vì mệt, cũng vì sợ. Mà vì… cô nhận : đàn ông những giữ cô ở , mà còn làm chỗ để cô thuộc về.