GẶP ANH, GẶP CẢ THANH XUÂN - Chương 4: Lần Đầu Chạm Nhẹ Một Cảm Giác Lạ

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-06-28 18:48:04
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 4: Lần Đầu Chạm Nhẹ Một Cảm Giác Lạ

Sau buổi gặp gỡ tình cờ nhưng chẳng hề ngẫu nhiên đó, Khánh chủ động nhắn tin cho Vy mỗi sáng. Những lời nhắn dài, nhưng đủ khiến cô mỉm khi mở mắt:

“Chúc em một ngày mưa, cả trong lòng.”

“Nếu hôm nay mệt, nhắn . Anh hai tai để và hai tay để ôm.”

Vy từng cảm thấy nhẹ lòng đến khi rời khỏi một mối tình. Khánh cố bước nhanh cuộc sống cô, nhưng hiện diện như thể từng rời .

Chiều cuối tuần, Khánh rủ cô dạo bờ hồ. Anh đưa cô đến nhà hàng sang trọng, chỉ là quán vỉa hè quen thuộc, chở cô vòng vòng giữa lòng Hà Nội.

Đến khi phố xá lên đèn, dừng xe một căn hộ nhỏ tầng ba. “Lên chơi chút ? Anh làm món em thích.”

Vy bất ngờ. Không vì lời mời, mà vì cảm giác an khi bên cạnh đàn ông . Anh chẳng bao giờ ép cô tin tưởng. từ khi nào, cô chẳng nghi ngờ nữa?

Căn hộ của Khánh ngăn nắp, giản dị. Mùi cà phê thoang thoảng, nhạc jazz nhẹ vang lên từ loa bluetooth. Anh đưa cho cô chiếc áo sơ mi trắng.

“Thay . Áo em mùi khói . Mặc đỡ áo nhé, giặt sạch .”

Vy đỏ mặt nhưng gật đầu. Cô bước nhà tắm, chậm rãi cởi chiếc áo mỏng đang mặc, choàng lên áo sơ mi rộng của . Mùi hương của bao phủ lấy cô – nhẹ, sạch, nam tính và gây nghiện.

Khi cô bước , Khánh đang bếp, lưng về phía cô. Món mỳ sốt kem đơn giản nhưng mắt đang bày sẵn bàn ăn nhỏ.

“Anh nấu ?” – Vy hỏi, giọng nhẹ như gió.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/gap-anh-gap-ca-thanh-xuan/chuong-4-lan-dau-cham-nhe-mot-cam-giac-la.html.]

“Ừ. Không giỏi nhưng đủ để no.”

Vy bước đến, khẽ kéo ghế. Ánh đèn vàng chiếu xuống mái tóc cô, gương mặt lấm tấm mồ hôi nhẹ. Áo sơ mi rộng khiến cô trông mong manh hơn cả đầu gặp.

Bữa ăn trôi qua trong tiếng rì rầm và ánh thành lời.

Đến khi cô dậy, định thu dọn thì bước đến gần. Rất gần.

“Vy…” – Anh gọi tên cô, đầu tiên.

Cô ngước lên.

Khoảnh khắc , cả thế giới im bặt.

Khánh cúi xuống, bàn tay nhẹ nhàng luồn gáy cô, nâng cằm cô lên. Môi chạm môi cô – chậm rãi, dịu dàng, vội vàng nhưng cũng chờ đợi thêm nữa.

Nụ hôn đầu của họ – vì men rượu, vì kịch bản lãng mạn nào – chỉ là một nỗi nhớ chín muồi, một cảm giác đủ đầy đến mức chẳng cần lời .

Vy chống cự. Tay cô bám lấy mép áo sơ mi, siết khẽ. Hơi thở hòa , nhịp tim dồn dập như đầu yêu.

Anh thì thầm bên môi cô:

“Lần em buồn, đừng gọi. Hãy đến bên .”

Cô nhắm mắt, tựa trán vai . Trái tim nhỏ bé trong lồng n.g.ự.c cô đầu tiên reo lên thật lớn:

"Em đang yêu , thật ."

Loading...