Thẩm Chi Khiêm cẩn thận, "Em tỉnh  ?"
Lý Vũ vẫn cảnh giác  .
Mặc dù  nãy cô   thấy cuộc đối thoại của Thẩm Chi Khiêm và Tống Uẩn Uẩn.
Cuộc đối thoại  dài.
 thông tin bên trong  ít.
Việc  mất trí nhớ, là vì    lấy mạng cô.
Chỉ là   hại chết.
Mà  hại cô,  là  của  đàn ông  mặt .
"Anh   làm gì?" Cô trợn mắt.
"Tôi   với em . Đàn em của chúng , cũng là bạn  của em, hãy để cô  kể cho em  về chuyện của em. Em sẽ ,   lừa em."
Lý Vũ  lạnh trong lòng.
Không  cô  khôi phục trí nhớ.
Còn    lừa cô ?
Người đàn ông   đây, chắc chắn cũng  ,   với cô .
Nếu  sẽ  sợ cô  nhớ .
"Tôi sẽ gặp." Cô  nới lỏng thái độ.
"Được, , ." Thẩm Chi Khiêm vui mừng, lấy dép  trong nhà cho cô, "Mang  ,  đó đang ở phòng khách."
Lý Vũ  dậy, "Cô  tên gì?"
"Tống Uẩn Uẩn." Thẩm Chi Khiêm trả lời.
"Em còn nhớ nghề nghiệp  đây của em ? Em là bác sĩ pháp y, cô  là bác sĩ. Tôi  đây cũng là bác sĩ, nhưng vì gia đình cần, nên   về quản lý doanh nghiệp."
Lý Vũ gật đầu, "Ồ."
Cô    phòng khách, Tống Uẩn Uẩn từ ghế sofa  dậy.
Cô   chằm chằm Lý Vũ, mắt đỏ hoe, nhẹ nhàng gọi một tiếng, "An Lộ."
Lý Vũ  quên tình cảm với Tống Uẩn Uẩn.
Chỉ  đó.
Tống Uẩn Uẩn  tới ôm cô , lặp  lặp , "Em   là  , em   là  ."
Giọng cô khàn .
Sự lo lắng và may mắn của cô,  giống như là giả vờ.
Lý Vũ giơ tay lên, ôm  cô .
Tống Uẩn Uẩn cố gắng kiềm chế cảm xúc,  bằng giọng  dịu dàng, sợ  sẽ dọa cô  chạy mất.
Dù  bây giờ cô   mất trí nhớ, "Tôi là Tống Uẩn Uẩn,   là Thẩm Chi Khiêm. Chúng  đều  nghiệp cùng một trường đại học. Em là bạn  nhất của . Em  nhớ gì ?"
Lý Vũ lắc đầu.
Cô  thật sự  nhớ gì cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/ga-nham-nhung-chu-re-that-quyen-ru-tong-uan-uan-giang-dieu-canh/chuong-657.html.]
Tống Uẩn Uẩn lau khóe mắt, kéo cô   xuống, "Em ở bên ngoài, chúng  đều  yên tâm. Nếu em  chịu ở  đây, thì đến nhà  ở  ?"
Lý Vũ  Tống Uẩn Uẩn, cô  thật sự  chân thành.
Không giống như đang lừa gạt.
Lý Vũ lắc đầu, hỏi, "Tôi thật sự là An Lộ ?"
"Đương nhiên ." Tống Uẩn Uẩn lấy điện thoại , cho cô  xem ảnh chụp chung của họ ngày .
Lý Vũ xem từng bức một.
Từ những bức ảnh .
Có thể thấy.
Mối quan hệ của họ thật sự  .
"Uẩn Uẩn?" Cô  thử gọi một tiếng.
Tống Uẩn Uẩn , "Trước đây  gọi em là sư tỷ, em    mật, nên bảo  gọi tên em. Em còn nhớ ?"
Lý Vũ lắc đầu.
Tống Uẩn Uẩn trong lòng  chút buồn.
An Lộ  nhớ gì cả.
Quên hết  thứ.
Cũng quên cả cô .
"Không  , chỉ cần em khỏe mạnh, chúng  vẫn là bạn  nhất."
Lý Vũ , "Tôi  lẽ thật sự là An Lộ."
Thẩm Chi Khiêm chen , "Em chính là An Lộ."
Lý Vũ liếc   , cuối cùng ánh mắt  đặt  Tống Uẩn Uẩn.
Tống Uẩn Uẩn chắc chắn gật đầu, "Em chính là An Lộ mà chúng  quen ."
Lý Vũ gật đầu, "Tôi là An Lộ."
Trong lòng cô , thật    nhớ  những chuyện  đây.
Chuyện gì  xảy .
Tại  cô      hại.
Cô  trong lòng  thừa nhận  là An Lộ.
Cô   Thẩm Chi Khiêm, "Cặp vợ chồng đó  cứu ,   thể cứ thế mà  . Tôi   cảm ơn ân cứu mạng của họ."
"Tôi  cùng em." Thẩm Chi Khiêm .
"Vậy  cũng  tiện ở  nữa, hai   ,  về  đây." Tống Uẩn Uẩn rời  đúng lúc.
Thẩm Chi Khiêm , "Tôi sẽ tìm một thời điểm thích hợp, đưa cô  đến gặp cô."
Tống Uẩn Uẩn  ,  .
Cô lên xe,  với tài xế, "Về thôi."
Đợi đèn đỏ ở ngã tư, Tống Uẩn Uẩn qua cửa kính xe  thấy...