"Bà  bây giờ phụ trách chăm sóc Song Song, cũng  thể mãi mãi  gặp Giang Diệu Cảnh, điều   thực tế..."
"Nỗi đau  cũng  trải qua, bùng phát  , cũng  thể coi là   chuyện ." Tống Duệ Kiệt .
Hoắc Huân ngẩn , hừ  một tiếng, "Không ngờ,  tuổi  lớn,  lúc  chuyện cũng khá  lý."
"Vốn dĩ là  mà,  giấu  thì cùng  đau."
...
Ba ngày .
Hoắc Huân sửa sang  biệt thự  sườn núi như một cung điện, cả căn biệt thự đều lạnh lẽo.
Vừa bước , sẽ như lạc  Bắc Cực băng giá.
Hoắc Huân  theo Giang Diệu Cảnh, đối với   vẫn  chút hiểu .
Việc làm  để Giang Diệu Cảnh bắt bẻ.
Trong ba ngày ,  xảy   nhiều chuyện.
Hàn Hân  Tống Uẩn Uẩn  chết.
Khóc ngất vô  .
Bây giờ  nhập viện, hai ngày  ăn  uống, cả  gầy  một vòng.
An Lộ hôm đó gọi điện cho Tống Duệ Kiệt, Tống Duệ Kiệt cúp máy của cô, cô vì lo lắng Tống Duệ Kiệt làm  chuyện bồng bột, nên ngay trong ngày  đến tìm Tống Duệ Kiệt.
Từ đó cũng   chuyện của Tống Uẩn Uẩn.
Trong ba ngày , Giang Diệu Cảnh   một lời, cũng  ăn  uống.
Hôm nay coi như là tang lễ.
Cũng  hẳn.
Chỉ là mấy   quan hệ  với Tống Uẩn Uẩn lúc còn sống đến.
, Giang Diệu Cảnh  cho họ gặp .
Chỉ là  quan tài băng từ xa, tưởng niệm.
Trong  gian yên tĩnh, chỉ  tiếng nức nở kìm nén của An Lộ.
Bởi vì ở đây chỉ  cô là phụ nữ.
Những  khác cũng đau lòng, nhưng đều khá trầm lắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/ga-nham-nhung-chu-re-that-quyen-ru-tong-uan-uan-giang-dieu-canh/chuong-458.html.]
Nửa giờ , Trần Việt mời   rời khỏi biệt thự.
Thẩm Chi Khiêm và Tống Uẩn Uẩn là bạn , quan hệ với Giang Diệu Cảnh cũng  tệ, tự nhiên sẽ đến.
Anh đến một .
Không mang theo Lương Du Du.
Nhân lúc Tống Duệ Kiệt  rót nước, Thẩm Chi Khiêm  đến  mặt An Lộ, "Cô cứ  mãi,   cho cổ họng, Uẩn Uẩn..."
Lời của  còn   xong, An Lộ    bỏ , rõ ràng là đang tránh né .
Thẩm Chi Khiêm  nhíu mày,   tâm trạng cãi  với cô, , "Không làm  vợ chồng, ngay cả bạn bè cũng  , cô nhất định   hôm nay, đối xử với  như  ?"
An Lộ  đầu  , "Tôi    bất cứ lời nào với , cũng xin   hôm nay, đừng  với  về chuyện của ."
"Chuyện của ?" Thẩm Chi Khiêm  vui.
An Lộ lau nước mắt,  , "Công việc của  mất ,   , thì chắc cũng là kiệt tác của  ,  sẽ  hận  và  , bởi vì, các   xứng, còn nữa, xin  im miệng, đừng ở trong lễ truy điệu của Uẩn Uẩn,  với  về những chuyện cũ nát đó!"
Thẩm Chi Khiêm kinh ngạc, "Công việc của cô mất ?"
An Lộ lười để ý đến .
Thẩm Chi Khiêm  chịu bỏ cuộc nắm lấy cổ tay cô.
"Buông !" An Lộ tỏ vẻ vô cùng chán ghét.
Thẩm Chi Khiêm  vẻ mặt của cô làm tổn thương sâu sắc.
Bây giờ cô  ghê tởm  đến   ?
"Trong mắt cô, tình cảm  đây của chúng  là chuyện cũ nát?" Câu  , là một sự phủ nhận đối với tình cảm  đây của họ ?
Thẩm Chi Khiêm  thể chấp nhận .
Cho dù bây giờ họ  chia tay, ít nhất  đây họ  từng thật lòng yêu  chứ?
Sao  thể đánh giá như ?
"Nếu  thì ?" Tống Duệ Kiệt bưng nước qua, đưa cho An Lộ, liếc  Thẩm Chi Khiêm, "Chính   phản bội An Lộ, chính    tin cô . Chuyện treo băng rôn vốn dĩ   do cô  làm,  mà   khiến cô  mất việc. Anh thật là hèn hạ!"
  ,  sẽ chăm sóc cô ,   cần  bận tâm nữa, càng  nên làm phiền cô , còn nữa, càng  nên  hôm nay,   chuyện gì thì  tìm chuyện, sự nhẫn nại của   giới hạn, nếu ,   thể sẽ đánh !"
An Lộ kéo Tống Duệ Kiệt  chỗ khác.
Vừa  An Lộ cũng    thêm bất kỳ mối quan hệ nào với Thẩm Chi Khiêm nữa.
Cũng   tranh cãi với .