“Mẹ nghĩ nhiều , chúng con  .” Tống Uẩn Uẩn  .
“Thật ?” Hàn Hân vẫn  một chút lo lắng.
“Thật, con lừa  làm gì, chúng con thật sự  ,  đừng lo lắng lung tung, lo vớ vẩn.”
Hàn Hân nghĩ ,  lẽ thật sự là  nghĩ nhiều.
“Ừm.” Hàn Hân rõ ràng  chút thất vọng: “Mẹ còn  lâu   gặp hai đứa, đều nhớ hai đứa .”
Tống Uẩn Uẩn : “Con đưa Song Song đến thăm  cũng  mà.”
“Sao  giống  , con bây giờ và Giang Diệu Cảnh là vợ chồng, Giang Diệu Cảnh là con rể của ,  câu , một  rể bằng nửa con trai.”
Tống Uẩn Uẩn nghĩ đến mối quan hệ hiện tại của  và Giang Diệu Cảnh, tâm trạng u ám, cố gắng để giọng   bình thường: “Mẹ, con còn  việc, con tan làm sẽ đưa Song Song về,  mua thêm chút đồ ăn, con và cháu ngoại của  cũng  ăn cơm.”
Hàn Hân cưng chiều: “Được.”
Cúp điện thoại Tống Uẩn Uẩn tiếp tục  sách.
Sau khi tan làm cô về nhà, đưa Song Song đến nhà họ Tống.
Hàn Hân  chuẩn  xong cơm nước.
Một bàn lớn đồ ăn ngon, vô cùng thịnh soạn.
Vừa    là một kiệt tác  tốn nhiều tâm huyết, thời gian.
Thấy Song Song, Hàn Hân càng thêm  mật.
“Ôi Song Song béo lên , cao lên, trắng , giống Diệu Cảnh.” Hàn Hân từ  xuống  ngắm Song Song một lượt.
Tống Uẩn Uẩn cũng  Song Song, thật sự giống Giang Diệu Cảnh.
“À đúng , con còn nhớ    cho hai đứa xem ngày cưới ? Bây giờ thời tiết  chuyển lạnh, ngày cũng sắp đến , hai đứa  thể bắt đầu chuẩn  .”
Tim Tống Uẩn Uẩn thắt , lúc , e rằng Giang Diệu Cảnh sớm  quên mất chuyện  ?
Dù  quên, cũng  thể lúc  tổ chức hôn lễ gì.
Cô cố ý chuyển chủ đề: “Mẹ, con  dự đám cưới,   con mặc gì ?”
“Ai kết hôn ?” Hàn Hân hỏi một câu.
Tống Uẩn Uẩn : “Sư  của con, Thẩm Chi Khiêm.”
“Con  gì?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/ga-nham-nhung-chu-re-that-quyen-ru-tong-uan-uan-giang-dieu-canh/chuong-419.html.]
Cửa nhà đột nhiên truyền đến một tiếng kinh ngạc khó tin!
Tống Uẩn Uẩn  qua, liền thấy Tống Duệ Kiệt đang  ở cửa.
Cô im lặng một lúc, mới mở miệng: “Cậu về khi nào ?”
“Vừa mới.”
Tống Duệ Kiệt nhanh chóng  , nắm lấy cánh tay Tống Uẩn Uẩn: “Chị  thật, Thẩm Chi Khiêm sắp kết hôn?”
Tống Uẩn Uẩn gật đầu: “Phải, nhưng,    với An Lộ.”
“Hừ —” Tống Duệ Kiệt  lạnh: “Tại   thể ,   dám làm, còn  cho ?”
“Không .” Tống Uẩn Uẩn giải thích: “Không  Thẩm Chi Khiêm  cho , là chị  cho, An Lộ bây giờ và Thẩm Chi Khiêm  mới chia tay  lâu, bây giờ Thẩm Chi Khiêm sắp kết hôn , chị sợ cô  , sẽ  chịu nổi…”
“Chính là  đau thật đau, mới  thể   quên , tại   giấu? Chính là  để cô  , mới  thể dứt lòng!” Tống Duệ Kiệt .
Tống Uẩn Uẩn im lặng.
Lời của Tống Duệ Kiệt hình như cũng       lý.
“Em bây giờ sẽ gọi điện cho cô , để cô  dứt lòng, đừng  ảo tưởng nữa.” Anh  lấy điện thoại  định bấm  của An Lộ.
Tống Uẩn Uẩn  ngăn cản, Hàn Hân kéo cô , lắc đầu với cô: “Cứ để nó gọi .”
“Hả?” cô  chút kỳ lạ với thái độ của Hàn Hân.
Hàn Hân  gần tai Tống Uẩn Uẩn, nhỏ giọng  với cô…
“An Lộ   ở đây một thời gian ? Mẹ thấy, Tống Duệ Kiệt hình như  chút thích An Lộ.”
Hàn Hân cũng là  tinh ý.
Tâm tư của Tống Duệ Kiệt, bà sớm   .
Tống Uẩn Uẩn thực  cũng  cảm giác, chỉ là  chắc chắn lắm.
Bây giờ  Hàn Hân , Tống Uẩn Uẩn   Tống Duệ Kiệt.
Tống Duệ Kiệt    nhận  ánh mắt của Tống Uẩn Uẩn và Hàn Hân, đang gọi điện thoại.
Rất nhanh điện thoại   kết nối.
“Chị An Lộ, là em đây.”
An Lộ  hỏi: “Về nhà an  ?”