Chương 4: Giữa Mưa Khuya, Anh Muốn Em Ở Bên
Trời Sài Gòn bất chợt đổ mưa lớn khi đồng hồ điểm hơn 11 giờ đêm. Cả toà nhà Hàn thị tắt đèn, chỉ còn tầng cao nhất vẫn sáng – nơi duy nhất rời .
Lâm An bên bàn làm việc, chân tay lạnh ngắt vì điều hoà lẫn mưa thấm qua lớp áo mỏng lúc nãy chạy mua đồ. Cô thành nốt bản kế hoạch tổng hợp cuối cùng thì bỗng điện thoại reo lên.
– “Ở yên đó.”
Giọng trầm thấp, dứt khoát vang lên khiến cô giật .
– “Tôi về mà, đang tính lấy ô…”
– “Không cần. Tôi tới đón.”
Cô kịp phản đối thì cúp máy. Mười phút , chiếc siêu xe màu đen quen thuộc lướt đến sảnh. Dưới cơn mưa xối xả, dáng cao lớn của che ô bước tới, mở cửa xe cho cô như thể... cô là phụ nữ duy nhất thế giới .
Chiếc xe lặng lẽ lướt qua những con đường ướt mưa, yên tĩnh đến kỳ lạ.
“Anh cần làm . Tôi thể tự taxi…” – Lâm An nhỏ, né ánh mắt .
“Em nghĩ sẽ để phụ nữ của run rẩy trong đêm mưa như thế ?” – Anh hỏi, tay vẫn đặt vững vàng vô lăng.
“Người phụ nữ của ?” – Cô lặp , tim đập lệch nhịp.
“Ừ. Ngay từ lúc em ngã vòng tay đầu tiên.”
Chiếc xe rẽ một khu căn hộ cao cấp. Mưa vẫn rơi lách tách lên kính xe. Anh tắt máy, mở cửa phía cô:
“Vào trong. Đêm nay, em ngủ .”
Lâm An tròn mắt. “Không… thể…”
“Không đề nghị. Là mệnh lệnh.”
Anh , cúi ôm ngang cô lên như thể cô là món đồ dễ vỡ. Cô hoảng hốt đập nhẹ vai :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/ga-cho-anh-em-chi-co-the-yeu-minh-anh/chuong-4-giua-mua-khuya-anh-muon-em-o-ben.html.]
“Anh điên ?!”
“. Điên vì em.”
Căn penthouse rộng lớn bật sáng ấm áp. Anh đặt cô xuống sofa, lấy khăn lau tóc cho cô, từng động tác dịu dàng đến mức lạ lẫm.
“Anh lạnh lùng như tưởng.” – Cô thốt lên.
Anh dừng tay, ghé sát mặt cô.
“Chỉ với em thôi.”
Bàn tay vuốt ve gương mặt cô, lướt xuống cằm khẽ nâng lên. Đôi môi chạm môi cô – là thật sự, trọn vẹn, dịu dàng và đầy cuốn hút.
Cô khẽ run. Lần đầu tiên cô cảm nhận hương vị từ một nụ hôn gượng ép, bất ngờ, mà sâu như cơn mưa ngoài – êm, nhưng dễ khiến trôi tuột trong đó mãi.
Anh nhẹ nhàng đẩy cô xuống sofa, hình cao lớn phủ lên cô. Bàn tay siết nhẹ eo cô qua lớp áo mỏng – chiếc áo sơ mi đưa cô tạm, nhưng trở thành chất xúc tác cho cảm xúc dâng trào.
“Anh…” – Cô cố đẩy , nhưng giữ bằng một nụ hôn khác, mạnh mẽ hơn, cháy bỏng hơn.
“Đừng trốn nữa, Lâm An. Em cũng đang rung động. Tôi cảm nhận .”
Ánh mắt cô mờ nước. Là vì mưa… vì thứ cảm giác kỳ lạ dâng đầy trong lòng?
Bàn tay lướt xuống cổ cô, ngón tay vuốt nhẹ qua lớp da mịn ẩm ướt. Mỗi cú chạm như lửa đốt. Cô cắn nhẹ môi, cả mềm nhũn trong vòng tay rắn chắc của .
“Em sợ ?” – Anh hỏi, thở phả lên môi cô.
Cô thật lâu, nhẹ nhàng lắc đầu. Một cái gật lời, nhưng mang sức nặng bằng cả niềm tin.
“Vậy thì tin . Đêm nay, sẽ chỉ dịu dàng với em thôi.”
Ánh đèn hắt lên da thịt, lấp lánh như cơn mưa đêm. Những tiếng thở gấp, những nụ hôn nồng cháy, và cả những ánh mắt rời… tất cả hòa trong một đêm thể quên.
Cô còn là cô gái yếu đuối của buổi sáng.
Và – chỉ là tổng tài lạnh lùng nữa… mà là đàn ông đầu tiên bước trái tim cô, đầy khao khát, đầy dịu dàng.