FULL Hà tổng tuyệt tử? Kết hôn với người câm (Nguyễn Thanh Âm-Hạ Tứ) - Chương 471: If line: Chúng ta đã chia tay

Cập nhật lúc: 2025-11-13 01:14:12
Lượt xem: 239

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Đây là công việc thực tập đầu tiên của Nguyễn Thanh Âm, làm thư ký tài chính tại một công ty công nghệ tài chính. Mức lương khá , cô nghỉ việc ở quán tiện lợi, kiếm tiền tập trung việc học.

Học kỳ cuối năm ba, cô thể bắt đầu chuẩn cho việc bảo lưu học bổng (bảo vệ nghiên cứu sinh). Điểm trung bình của cô luôn trong top đầu khoa, đủ điều kiện bảo lưu.

Khi bước khỏi tòa nhà công ty, mưa bắt đầu rơi to, to như hạt đậu. Xe buýt ngừng hoạt động, Nguyễn Thanh Âm bên lề đường, ướt sũng, váy dính bùn bám bắp chân trắng nõn.

Cô cẩn thận giữ balo đầy hồ sơ, chậm phố, cơn mưa, tay cầm chiếc ô rẻ mua từ quán tiện lợi, bắt xe, xe cuối cùng cũng dừng hoạt động.

Nguyễn Thanh Âm thầm may mắn trong lòng: trời tối như , giữa thành phố phồn hoa , an ninh còn , cô lo sợ gặp nguy hiểm.

Trên màn hình điện thoại vài giọt nước mưa, thứ ba điện thoại reo, cô mới nhận cuộc gọi từ một quen thuộc.

Người bên mở lời, giọng đàn ông vẫn như xưa: lười biếng, khàn khàn, quyện chút nam tính trầm thấp như dây đàn cello:

“Về nhà ?”

Nguyễn Thanh Âm im lặng khá lâu, chỉ tiếng mưa rơi tí tách mặt ô.

Hạ Tứ hỏi:

“Ăn cơm ?”

Cô lắc đầu nhẹ, nhưng nghĩ tới việc thấy, chậm rãi siết chặt điện thoại.

Chủ đề dường như tắc , hai chẳng còn gì để , Nguyễn Thanh Âm thể đáp .

khoảnh khắc tắt máy, nhưng ý nghĩ chỉ thoáng qua, cô âm thầm tính toán quãng thời gian lãng phí kể từ khi hai chia tay.

Bao lâu nhỉ?

Lễ Giáng Sinh năm nhất đại học, cô chủ động chia tay.

Bây giờ, là mùa hè hai năm .

Hóa trôi qua lâu như , thời gian chia tay cũng dài bằng thời gian họ từng bên .

“Trời mưa ?” Hạ Tứ đột nhiên mở lời. Nguyễn Thanh Âm giữa mưa tầm tã, balo vắt chéo, váy ướt sũng, chẳng còn tung bay.

Giọng từ điện thoại chút lẫn tạp âm, hai rơi im lặng vô tận.

“Mỹ hôm nay trời nắng.”

Trời nắng thì , Nguyễn Thanh Âm nghĩ, nắng luôn hơn mưa.

đôi giày da cừu cao cấp chân, món quà sinh nhật Hạ Tứ tặng, cô thích, chất lượng , quanh năm đều mang, cố ý tránh trời mưa để giày ướt.

Mưa mùa hè bất chợt, làm kịp chuẩn .

, nhớ Hạ Tứ thích mưa, đây, mỗi khi mưa, chẳng ngoài, luôn tự ý đổi lịch hẹn sang ở nhà.

Anh đột nhiên gọi tên cô, cả họ lẫn tên, nhưng giọng nhẹ nhàng.

Cô bàng hoàng một lúc, đáp .

Giọng điện thoại như lẫn tiếng mưa tí tách ô, cô khó phân biệt là âm thanh từ bên , là tiếng mưa đầu .

“Trời Bắc Kinh mưa sang tới Mỹ .”

Nguyễn Thanh Âm sững sờ, cứng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/full-ha-tong-tuyet-tu-ket-hon-voi-nguoi-cam-nguyen-thanh-am-ha-tu/chuong-471-if-line-chung-ta-da-chia-tay.html.]

Giữa cơn mưa xối xả, đèn phố rực rỡ, cô vẫn luôn nhớ mà từng liên lạc bỗng hiện mắt.

khuôn mặt , chăm chú, chớp mắt.

Hạ Tứ vẫn trẻ trung như trong ký ức, nhưng khí chất khác xưa.

Khuôn mặt cứng cáp, điển trai, tóc chải ngược kiểu hai-tám, sơ mi trắng, quần tây, vài cúc tay áo gấp lên, khí chất điềm tĩnh, thêm vài phần trưởng thành, toát vẻ đàn ông chín chắn, khác hẳn học sinh trung học đầy sức sống hai năm .

Hạ Tứ tự nhiên nhận balo trong tay cô:

“Ngốc thật, mặc ít thế .”

Giọng vẫn lười biếng, mang âm điệu Bắc Kinh đặc trưng, nhưng Nguyễn Thanh Âm chút căng thẳng dù cố giấu.

Mưa đêm thổi mặt, cô hít sâu, gì đó, nhưng nghẹn ngào, im lặng.

Tòa nhà Sanlitun Bắc Kinh sáng trưng, cửa hàng sang trọng hai bên, ánh hào quang của thành phố xa hoa, họ vẫn lặng im, đối mặt .

“Có lạnh ?” Hạ Tứ thở dài, đưa tay nắm tay cô, nhưng Nguyễn Thanh Âm khẽ né.

Anh ép nữa, thở dài:

“Lên xe , lạnh quá.”

Trong xe bật sưởi, cơ thể Nguyễn Thanh Âm dần ấm lên, cả mới thư giãn, tay chân mới hồng hào trở .

“Năm nghiệp đúng ?” Hạ Tứ cầm vô lăng, liếc cô, lòng run lên kiểm soát.

Cô vẫn xinh , tươi tắn, mất chút ngây thơ, mặc sơ mi trắng, chân váy xếp li xám nhạt dài, tóc uốn lượn, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, ửng hồng nhẹ, hàng mi dài rung nhẹ, che mắt.

“Tốt nghiệp xong định làm gì?”

Cô đặt tay lên đầu gối, vẫn im lặng.

Hạ Tứ bẻ vô lăng sang , ánh mắt trầm sâu cô:

“Nguyễn Thanh Âm, em định giả vờ câm đến bao giờ?”

Cô cuối cùng phản ứng, miệng mím chặt, tay siết thành nắm đấm, hóa hết.

“Hạ Tứ.” Giọng cô nhẹ nhàng, khác hẳn với gương mặt kiều diễm, khiến cơ thể khẽ run.

Khi ở Mỹ, vô tình Trần Mục Dã kể, công ty công nghệ tài chính của gia đình nhận CV của Nguyễn Thanh Âm. Bộ phận nhân sự thấy phù hợp với vị trí, gọi điện mời phỏng vấn.

Trùng hợp Trần Mục Dã cũng mặt, chuẩn nhắc nhân sự gửi tin nhắn thông báo, thì điện thoại vang lên giọng nữ nhẹ nhàng.

Anh sững sờ, đối chiếu ảnh trong CV, đúng là cô gái từng làm hình nền điện thoại .

Anh hiệu cho nhân sự hỏi nhiều câu hơn, nhưng cô trả lời chuyên nghiệp, hầu như đáp hết câu hỏi.

Trần Mục Dã kìm nổi xúc động, bất chấp chênh lệch múi giờ, run rẩy gọi điện cho Hạ Tứ bên Thái Bình Dương.

Tâm trí chầm chậm tỉnh , dù đó thông tin, chuẩn tâm lý, nhưng giọng Nguyễn Thanh Âm trực tiếp, cả như điện giật, rùng tê tái.

“Chúng chia tay.” Nguyễn Thanh Âm thẳng phía , hít sâu, “Đến ngã tư thả xuống nhé.”

Trái tim Hạ Tứ đau nhói, móng tay cắm lòng bàn tay, thể tin:

“Câu đầu tiên em với , là nhắc rằng… chúng chia tay?”

Loading...