Hạ Tứ tựa xe, bàn tay run rẩy lấy từ túi áo một bao thuốc.
Các khớp ngón tay cứng đờ, hầu như còn cảm giác, nắm mà thể nắm。
Anh vỗ vỗ lòng bàn tay, cố rút một điếu, cúi đầu ngậm môi. Cái bật lửa kim loại trượt qua ngón tay vài mới chịu bén lửa.
Ngọn lửa nhỏ l.i.ế.m lên đầu thuốc, hít sâu một — cúi gập ho sặc sụa.
Điếu thuốc còn treo môi, Hạ Tứ lấy điện thoại , bấm một dãy quen thuộc đến mức cần .
Cảng Ngô Đồng Quốc Tế.
Hai chân Nguyễn Thanh Âm như mất sức. Cô đang loạng choạng trong bếp, cố gắng nướng bánh mì.
Mùi thơm của bơ và vụn bánh mới vàng lan khắp gian nhà thì tiếng chuông điện thoại vang lên, phá vỡ khí yên tĩnh.
Cô liếc thấy tên gọi — hồn bay mất nửa — vội úp màn hình xuống bàn.
Cái mang tên “Hạ Tứ” , cố chấp y như con la. Chuông reo hết đến khác, chiếc điện thoại rung mặt bàn đá hoa cương phát tiếng “rè rè” khó chịu.
Cuối cùng, cô bực dọc nhấc máy:
“Alo!”
“Còn giận ?” – Hạ Tứ nhả một vòng khói, khóe miệng khẽ nhếch, giọng khàn trầm xen chút ý .
Anh khép mắt , dường như thể tưởng tượng dáng vẻ cô bên đầu dây – hai má phồng lên, bực bội mà đáng yêu như một chiếc bánh bao nhỏ.
“Có gì mau! Có…”
Nguyễn Thanh Âm đột ngột cắn môi, sợ hãi vì chính suýt bật một câu thô lỗ.
Trời ơi, cô to gan đến mức miệng chạy đầu óc như !
“Nguyễn Thanh Âm, chuyện với em. Được ?”
Giọng Hạ Tứ trầm thấp, khàn khàn, nhưng khác hẳn khi – chậm rãi, dịu dàng.
Cô ngập ngừng, cuối cùng chỉ khẽ “ừ” một tiếng.
“Anh thừa nhận – sai. Vì Kiều Thiến mà tay đánh Chu Đình, suýt thì lấy mạng .”
“Hả?!”
“Kiều Thiến uống say, ép mang ...” – Anh dừng một lát, giọng chậm rãi, như đang lựa từng chữ, “… Chu Đình từng ý đồ đắn với em nữa.”
“Anh thương ?”
Câu hỏi khiến Hạ Tứ khựng .
Anh cầm điếu thuốc, lặng im.
“Anh thương ?” – Cô hỏi thứ hai, nghiêm túc, dứt khoát.
“Không.”
“Vậy thì . Anh còn gì ?”
Cô luống cuống lấy bánh mì khỏi lò. Căn phòng tràn mùi khét, hai lát bánh đen sì đến mức chẳng nhận hình dạng ban đầu.
“Em… giận ?” – Anh dè dặt hỏi.
“Không giận.” – Cô đáp thản nhiên, “Hắn đáng thế.”
Hạ Tứ khẽ , nhẹ nhõm nghèn nghẹn trong cổ họng:
“Anh chỉ vì Kiều Thiến, em đừng hiểu lầm. Anh nghĩ , thấy quá bốc đồng, suy nghĩ đến cảm nhận của em. Sau sẽ thế nữa.”
Nguyễn Thanh Âm thoáng sững, nhẹ giọng đáp:
“Anh cần xin . Chuyện sai. Kiều Thiến chứ?”
“Ừ, dọa chút thôi. Không tổn thương gì nghiêm trọng. Trần Mục Dã đưa cô về .”
Một tàn thuốc rơi xuống tay , bỏng rát, khiến Hạ Tứ giật rụt . Anh hít sâu, trầm giọng:
“Nguyễn Thanh Âm, em giận thật ? Là vì để tâm ?”
Nguyễn Thanh Âm im lặng ba giây, dứt khoát ném hai lát bánh cháy đen thùng rác, tự nhủ lát nữa ngoài mua tạm đồ ăn sáng đường đến công ty.
“Anh nghĩ nhiều quá. Em cũng thích việc và cũ dây dưa, nhưng sai. Nếu là em, chắc em cũng đánh c.h.ế.t tên bệnh hoạn !”
Vừa , cô giơ nắm tay lên, làm bộ đ.ấ.m vài cái trong khí.
“Thật ?” – Giọng dường như nhẹ , trong mắt thoáng ánh .
“Thật hơn cả vàng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/full-ha-tong-tuyet-tu-ket-hon-voi-nguoi-cam-nguyen-thanh-am-ha-tu/chuong-244-gioi-that-cho-anh-mot-danh-phan.html.]
“Nguyễn Thanh Âm, em đổi .” – Hạ Tứ khàn giọng, nơi cổ họng nghẹn .
Anh vốn là kiêu ngạo, ít khi lời mềm yếu, mà giờ tim mềm đến mức chịu nổi.
Anh từng thấy cô mạnh mẽ, bướng bỉnh, đầy sức sống – và giờ, thấy trong cô một sự nghĩa khí dịu dàng mà từng ở ai khác.
Cô bao giờ là chú chim trong lồng của .
Nguyễn Thanh Âm khẽ :
“Anh cũng đổi .”
“Khi em tan làm, đến đón ? Con Miu sắp sinh , định đưa nó khám.”
Trước , Hạ Tứ luôn tự làm theo ý , chẳng bao giờ hỏi cô một câu.
bây giờ, học cách lắng , học cách bình tĩnh yêu.
“Được.” – Cô đáp.
“Nguyễn Thanh Âm, ngày mai đăng ký tái hôn nhé?”
“Không.”
“Vậy khi nào thì ?”
“Tùy biểu hiện của .” – Cô đáp, thêm một câu, “Tùy tâm trạng em nữa.”
Hạ Tứ hít sâu:
“Nguyễn Thanh Âm, em quên ? Tối qua em hứa gì với ?”
“Hứa gì cơ?” – Cô nhíu mày, trong đầu chỉ còn văng vẳng vài mảnh ký ức hỗn độn về men rượu và… những chuyện khiến đỏ mặt.
“Em … giỏi, nên cho một danh phận.”
Anh rành rọt, chút ngại ngùng, còn mang theo vài phần bất mãn.
“Em thật sự quên ?”
Nguyễn Thanh Âm đỏ mặt, giơ tay che nửa gương mặt:
“Anh xem kìa… nóng nảy .”
“Anh nóng?! Em ở ? Có gan thì gặp mặt cho rõ! Anh thật hối hận vì tối qua ghi âm, để em mấy lời em điên rồ thế nào! Giống hệt mấy bạo quân ngày xưa dụ dỗ phi tần!”
Anh nghiến răng: “Lên giường xong là chối ?!”
“Anh xem… giận .” – Giọng cô nhỏ dần, mặt đỏ bừng như tôm luộc.
“Em nữa , em tàu điện !”
Cô cúp máy, để thêm câu nào.
Hạ Tứ một nơi bãi đỗ xe, tức đến nỗi lồng n.g.ự.c phập phồng.
Trời ạ, bao giờ thấy cô đáng giận đến thế.
Cô ôm cả đêm, bao lời ngọt ngào, sáng liền trở mặt nhanh hơn lật trang sách.
Còn ném cho xấp tiền, điệu bộ thành thạo như thể… quá quen với việc “trả phí quên ”.
Anh nghiến răng, suýt nữa phát điên.
“Mẹ nó, thật sự coi là…” – Hạ Tứ siết chặt nắm tay, chỉ lao ngay đến công ty cô, túm lấy phụ nữ dám khiến đau nhớ, cắn cho đến khi cô thừa nhận dối.
Trong lúc đó, Nguyễn Thanh Âm liên tục hắt ba, bốn cái liền.
Mọi trong thang máy đều sang cô.
Cô lúng túng mỉm , kịp gì thì hắt thêm mấy tiếng nữa.
Lý Vân nhanh nhẹn đưa cho cô tờ khăn giấy, ghé tai nhỏ:
“Chị , hắt là đang nhớ chị đó!”
Nguyễn Thanh Âm bật lạnh:
“Tôi thấy nhớ, mà là đang chửi thì đúng hơn.”
“Không thể nào!” – Lý Vân cố tình trêu, ánh mắt đầy tò mò.
Nguyễn Thanh Âm nhẹ, chẳng đáp, mở điện thoại chuyển sang chế độ Không làm phiền, chặn bộ tin nhắn đang nhảy liên tục từ đàn ông .
Căn phòng bỗng yên ắng.
Cô ngẩng đầu thở phào, trong lòng chỉ nghĩ –
Từ bao giờ Hạ Tứ thành cái thứ… dính như keo chó thế ?