Hạ Tứ mang theo một phần nhỏ bức ảnh , nhưng đột nhiên , đối diện với đôi mắt dịu dàng thuần khiết của Nguyễn Thanh Âm:
– “Em đổi điện thoại, chặn và xóa hết cách liên lạc với . Cho một cách thể liên lạc với em.”
Nguyễn Thanh Âm im, gì.
– “Bà nội chuyện gì, liên lạc với em.” Hạ Tứ cô, giọng điềm tĩnh, dường như hề vướng chút tư tâm nào.
Nguyễn Thanh Âm mở lòng bàn tay, nhận điện thoại đưa và nhập một mới.
Hạ Tứ khắc sâu tâm trí, .
Nguyễn Thanh Âm theo bóng lưng , trong khoảnh khắc mơ hồ tưởng tượng một chiếc đuôi lông dày đằng Hạ Tứ.
Ngày hôm , Hạ Tứ đến Bắc Kinh, lúc ba giờ sáng gửi tin nhắn cho cô:
– “Bà nội phòng mổ .”
Nguyễn Thanh Âm thấy tin nhắn bốn tiếng đó, cô cắn bàn chải đánh răng, miệng đầy bọt kem, bồn rửa trả lời :
– “Hiện tình hình thế nào ?”
– “Ca mổ thuận lợi chứ?”
– “Hạ Tứ, bất kể chuyện gì xảy , hãy báo cho , lo lắng.”
Phòng bệnh đầy giỏ hoa quả và hoa tươi, y tá còn chỗ để chân, bà Thái và Hạ Chính Đình cũng tạm gác công việc, đến bệnh viện để chăm sóc.
Hạ lão gia thức cả đêm, ai khuyên nhủ , ông kiên quyết về nhà nghỉ ngơi, gắng gượng bên giường bệnh, mắt dán chặt vợ còn đang trong trạng thái mê man.
Hai già cùng trải qua nửa đời , dù thường cãi , nhưng lúc quan trọng, tình cảm thật sự thể hiện, chẳng ai rời ai nửa bước.
Hạ Tứ mím môi, tin nhắn Nguyễn Thanh Âm gửi, lòng đau nhói, gõ từng chữ bàn phím, xóa.
Lặp lặp nhiều , cuối cùng chỉ trả lời:
– “Ca mổ thuận lợi, đừng lo.”
Nguyễn Thanh Âm nhận tin nhắn khi đang bận chuẩn một dự án mới. Một thương hiệu thời trang cao cấp từ Pháp chuẩn khai trương tại trung tâm thương mại sầm uất nhất Hàng Châu.
Chọn vị trí trung tâm thành phố, để nâng cao danh tiếng, mở rộng thị trường, thương hiệu khu vực châu Á Thái Bình Dương sẽ tổ chức một buổi trình diễn váy cưới, tuyển chọn 99 cặp đôi, miễn phí cung cấp trang phục cao cấp và chụp ảnh cưới.
Công việc tưởng như chẳng liên quan gì đến ngân hàng, nhưng trung tâm thương mại thuộc khách hàng VIP hàng đầu của chi nhánh Hàng Châu. Mức doanh thu hằng năm phụ thuộc việc khách hàng tiếp tục hợp đồng .
Nguyễn Thanh Âm với vai trò giám đốc chi nhánh, duy trì quan hệ khách hàng cao cấp là nhiệm vụ bắt buộc.
May mắn là cô cần lo việc tổ chức sự kiện, chỉ cần ăn vài bữa với thương hiệu, thỉnh thoảng cùng họ đến cửa hàng kiểm tra hiện trường.
Tổng giám đốc thương hiệu khu vực châu Á Thái Bình Dương là một đàn ông lai Trung – Pháp, ngoài ba mươi tuổi, trưởng thành. Anh thích văn hóa vườn truyền thống Trung Quốc, đến Tây Hồ và Tháp Lôi Phong vài .
– “Lần Tham Nguyệt Ba Hòn, thể cầm tờ giấy bạc 1 đồng check-in .”
Người đàn ông , ánh mắt ngưỡng mộ dán khuôn mặt xinh của Nguyễn Thanh Âm:
– “Lần xin Nguyễn cô cùng nhé.”
Nguyễn Thanh Âm giật vài giây, , mắt cong cong:
– “Vinh hạnh của .”
– “Cô còn độc chứ?” Câu hỏi đột ngột khiến cô giật , cô mỉm , lắc đầu:
– “Tôi từng kết hôn .” Cô dối một cách nghiêm túc.
Người Pháp giấu sự tiếc nuối:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/full-ha-tong-tuyet-tu-ket-hon-voi-nguoi-cam-nguyen-thanh-am-ha-tu/chuong-225-nho-anh.html.]
– “Ra , thấy tay cô đeo nhẫn, tưởng cô gái xinh như còn độc .”
Nguyễn Thanh Âm gượng, chỉnh tóc:
– “Tôi đeo nhẫn cưới, nơi làm việc tiện.”
– “Bố Pháp, Trung Quốc. Tôi tìm một phụ nữ xinh như cô, sống tại Trung Quốc.”
Nguyễn Thanh Âm bừng tỉnh, hiểu điều gì.
Hóa khách hàng VIP cô theo, là để “tặng” cho tổng giám đốc.
Người đàn ông tiến sát, nắm tay cô ly rượu, ánh mắt sâu thẳm khó đoán:
– “Cô Nguyễn, chồng cô yêu cô nhiều ? Tôi giàu hơn , cô thể cân nhắc, rời , đến với , sẽ cho cô cuộc sống hơn.”
Nguyễn Thanh Âm sững , quên rút tay. Khi cúi xuống, sắp chạm môi cô tay, cô bừng tỉnh, lặng lẽ rút tay , giữ cách.
Lúc , điện thoại trong túi rung liên tục, cô gọi đến, là một lạ ở Bắc Kinh.
Trái tim cô lập tức thắt , tìm cớ rời bàn tiệc.
Nguyễn Thanh Âm nhấc điện thoại, tay run run khi bấm .
– “Alo?” Giọng cô run, tim vẫn đập loạn.
Hạ Tứ nhíu mày, vô thức rút điện thoại khỏi tai, đến hành lang bệnh viện, tinh mắt nhận cô bên vẻ .
– “Nguyễn Thanh Âm, em ?” Anh lo lắng, nhíu mày gọi cô, chỉ tiếng điện tĩnh và tiếng cô nức nở.
– “Nguyễn Thanh Âm, đừng im lặng, !”
Nguyễn Thanh Âm cảm thấy uất ức. Sáu tháng ở một thành phố xa lạ, cô nghĩ chỉ cần nỗ lực, sẽ tôn trọng, công nhận, sẽ lập nghiệp.
thực tế tát thẳng mặt cô, khách hàng năng lực thái độ nghiêm túc của cô.
Họ đối xử với cô như một món hàng: xinh thì “dùng” để làm hài lòng nhu cầu.
– “Tôi gì? Điện thoại gọi ?” Nguyễn Thanh Âm ngẩng mặt, nước mắt tuôn.
Hạ Tứ im lặng một lúc:
– “Ừ, bà nội tỉnh. Em chuyện với bà ?”
Nguyễn Thanh Âm hút mũi:
– “Không, nhờ hỏi thăm bà giúp .”
– “Được thôi.” Hạ Tứ cầm điện thoại, thêm.
Anh hiểu Nguyễn Thanh Âm quá rõ, cô hiếm khi để lộ yếu đuối khác, dù giấu giỏi đến , vẫn nhận cô .
– “Nguyễn Thanh Âm…” Hạ Tứ ở hành lang, gió lạnh thổi tung áo vest, nghiêm trang cửa sổ, thứ từ cao.
Mùa đông Bắc Kinh lạnh thấu xương, gió cuốn lá khô bay lả tả đường phố.
– “Nguyễn Thanh Âm, em còn ?”
– “Ừ…”
– “Bắc Kinh đang tuyết rơi dày. Hàng Châu thì , thời tiết thế nào?”
– “Tốt.” Nguyễn Thanh Âm nín , tầng cao ngắm nắng chói chang ở Hàng Châu.
– “Còn em, em ?”
Nguyễn Thanh Âm lau nước mắt, gì thêm.