FULL Hà tổng tuyệt tử? Kết hôn với người câm (Nguyễn Thanh Âm-Hạ Tứ) - Chương 123: Anh ấy thực sự thích ai

Cập nhật lúc: 2025-11-08 13:57:06
Lượt xem: 2,143

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhà tang lễ—

Trần Mục Dã với mái tóc rối và đôi mắt đỏ hoe lao từ cửa thang máy, Thần Bội và Tống Vọng Tri theo sát phía , họ mặc vest đen, nét mặt nghiêm trọng.

Hành lang hẹp và lạnh, Kiều Thiến mặc bộ đồ đen, tóc dài bù xù buộc thấp, gương mặt hốc hác, khẩu trang che gần nửa mặt.

Trần Mục Dã hối hả bỗng dừng bước, thở hổn hển, choáng váng Kiều Thiến, ánh mắt dần dừng ở cánh tay quấn vải đen và chiếc hộp nhỏ cô ôm trong tay.

“Kiều Thiến…” lời an ủi nghẹn nơi cổ họng, nỡ tiếp, xoa mặt.

Thần Bội phía , cố nhẫn nại, cô với ánh mắt đầy thương xót, gặp ánh mắt Hạ Tứ bên cạnh cô.

Tống Vọng Tri thúc vai , bước nhanh tới: “Kiều Kiều, xin tiết chịu nỗi đau.”

“Còn chúng … luôn ở bên, đừng sợ.” Thần Bội ôm cô đầy kiềm chế.

“Lễ tiễn biệt tổ chức tại Nam Sơn, phần mộ cũng chọn xong.” Hạ Tứ giọng khàn, hai ngày một đêm bên Kiều Thiến, sắc mặt u ám, trông hốc hác.

Kiều Thiến vùng khỏi vòng tay Thần Bội, mắt đỏ hoe, lắc đầu nhẹ: “Lễ tiễn biệt thôi, bà ở Bắc Kinh còn thích, họ hàng ở quê cũng gần như liên lạc nữa, cứ chôn trực tiếp .”

Mấy xung quanh cuối cùng vẫn tôn trọng ý của cô.

Cô ôm hộp tro cẩn thận , thang máy trực tiếp xuống hầm B2 bãi đỗ xe.

“Lúc nãy chúng lên, lối bãi đỗ xe bao quanh bởi nhiều phóng viên và paparazzi, chắc là lộ tin.” Thần Bội sắc mặt tối, cạnh Hạ Tứ.

Hạ Tứ nhíu mày, vẻ mặt mệt mỏi: “Trước tiên đưa Kiều Thiến về, chờ hậu sự xong, studio mới phát thông báo.”

“Cố gắng .” Thần Bội vỗ vai .

Nguyễn Thanh Âm buồn bã, ánh mắt trống rỗng ngoài cửa sổ, tâm trí rối bời, nét mặt ẩn chứa nỗi u uất khó tả.

Sofia ôm một đống thuốc, lo lắng làm mặt nhăn , do dự mãi cuối cùng vẫn hỏi: “Chị dâu, vết thương còn đau ? Xin … em nên làm phiền chị.”

Nguyễn Thanh Âm cay, lắc đầu, vuốt nhẹ b.í.m tóc tết của cô bé để an ủi.

Tài xế taxi dừng xe ở cuối ngõ, Nguyễn Thanh Âm thanh toán, kéo Sofia xuống xe.

Bên đường chính của biệt thự nhà họ Hạ, đậu ba bốn chiếc xe.

Các bậc trưởng bối về thăm, Nguyễn Thanh Âm hít sâu, nắm tay Sofia nhà.

“Các ngoài ?” Đào Địch tươi đón, thấy Sofia cầm gói thuốc, nhíu mày: “Sofia, con ốm ?”

Phòng khách chợt im lặng, ánh mắt đổ dồn về họ, Thái Thục Hoa khinh bỉ, Nguyễn Thanh Âm đầy căm ghét, cần lý do chỉ trích: “Con chăm sóc nổi trẻ ?”

Sofia ủ rũ cúi đầu, vội vã giải thích: “Em ốm, là chị dâu thương, em đói, chị nấu ăn cho em, nước sôi bỏng.”

Đào Tĩnh xuống vũng nước sàn bếp, tiến lên nắm tay Nguyễn Thanh Âm, xắn tay áo: “Không chứ? Đã bác sĩ ?”

Bà Hạ chống gậy, từng bước nhỏ đến gần, đau lòng băng tay trắng toát cánh tay cô.

“Nặng ?” Bà Hạ trông lo lắng, “Có để sẹo ? Vết thương xử lý ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/full-ha-tong-tuyet-tu-ket-hon-voi-nguoi-cam-nguyen-thanh-am-ha-tu/chuong-123-anh-ay-thuc-su-thich-ai.html.]

Nguyễn Thanh Âm gật đầu, nhanh tay gõ điện thoại:

— Là do con bất cẩn, bác sĩ xử lý, tái khám định kỳ, .

Bà Hạ thở phào, nhưng liếc cửa phía , sắc mặt nghiêm nghị.

“Chính Đình, báo Tiểu Tứ về nhà, lúc nào cũng phân biệt trái , là chồng mà vợ thương, thèm xuất hiện, bên cạnh…” Bà Hạ bỗng dừng lời, sang nắm tay Nguyễn Thanh Âm: “Về phòng nghỉ .”

Nguyễn Thanh Âm gật đầu, về phòng ngủ tầng hai.

Cùng lúc, Thần Bội lái xe, lắc khỏi đám paparazzi bám theo.

Phần mộ Hạ Tứ mua phong thủy , tọa lạc núi ngoại ô Bắc Kinh, đường núi quanh co, hai chiếc Maybach .

Kiều Thiến sắc mặt tái nhợt, ôm hộp tro vuông, nước mắt tuôn rơi như chuỗi ngọc rơi vỡ.

Thần Bội qua gương chiếu hậu, Hạ Tứ dùng khăn lau nước mắt cho cô.

Nhân viên mặt từ , chuẩn hiện trường, mặc đồng phục, đầu tiến lên nhận hộp tro.

Kiều Thiến ôm chặt, như dùng hết sức ngăn cho “ mang .

Trần Mục Dã và Tống Vọng Tri , bước lên an ủi: “Kiều Thiến, khuất…”

động lòng, nước mắt tuôn rơi, ôm chặt hộp, nhân viên dữ dội.

“Giám đốc Hạ, bây giờ…” Nhân viên đành bỏ qua, sang nhờ Hạ Tứ.

Điện thoại trong túi vest liên tục rung, , chỉ đến bên Kiều Thiến, đôi mắt đỏ hoe, kiên nhẫn dỗ: “Kiều Kiều, để dì Kiều yên nghỉ .”

“Bà sẽ luôn ở đây, bỏ em một , em nhớ bà , chúng thể tới thăm bất cứ lúc nào nhé?”

Kiều Thiến chầm chậm ngẩng đầu, giọng nấc: “Thật ? Em vẫn thể tới thăm bà ?”

, em thể.” Hạ Tứ trả lời chắc chắn.

Kiều Thiến buông tay, từ từ trao hộp cho nhân viên găng tay trắng, giọt nước mắt rơi ngay lúc chuyển giao.

Nhân viên chuyên nghiệp đặt hộp tro, bia mộ khắc sẵn tên quá cố.

Ngồi bệt xuống, màng hình tượng, cô nhẹ.

Bốn đàn ông xếp hàng, nghiêm trang cúi chào.

Trên đường về, điện thoại trong túi vest Hạ Tứ vẫn rung, nhíu mày, màn hình hiện là [Bố].

Thần Bội Kiều Thiến mệt mỏi ngủ gật, Hạ Tứ do dự.

“Nghe , thể là việc khẩn cấp.” Thần Bội chủ động giảm tốc.

Hạ Tứ ấn nút , nghiêng đầu cửa sổ, môi mỏng mở: “Bố.”

Thần Bội nhíu mày, hóa nghiêm trọng hơn tưởng.

Anh luôn bên Kiều Thiến suốt, thậm chí về nhà, ngay cả dịp Tết.

Thần Bội thấy khó hiểu Hạ Tứ: thực sự thích cô bé câm vẫn luôn thương nhớ Kiều Thiến, từng bên bảy năm?

Loading...