[FANFIC - DRAHAR] UNCHOSEN - Chương 74

Cập nhật lúc: 2025-08-04 13:42:54
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Harry nhịn để nôn từ ban nãy, thật sự mùi vị dễ chịu chút nào, giống như chỉ đợi Snape đến gần Harry liền lăn lộn, khó khăn bật nửa về phía khác nôn khan.

 

Snape đó, vẻ mặt vẫn bình thản lạnh lùng như thường thấy, ánh mắt tối Harry dơ bẩn chật vật, cả đầy màu huyết tinh đỏ thẫm.

 

Snape định thêm lời thừa thãi nào, giáo sư Snape quỳ một chân xuống, thận trọng kiểm tra tình trạng cơ thể Harry. Đũa phép trong tay khẽ xoay mấy vòng, ánh sáng chữa trị bao phủ cơ thể Harry, một vài vết thương nhỏ nhanh chóng lành nhưng sắc mặt Harry vẫn trắng bệnh như còn một giọt máu.

 

Shape quét mắt một vòng trong Phòng chứa bí mật, cũng là tàn tro…

 

“Trò cần một lời khen cho sự ngu ngốc và liều lĩnh của ?” Cái giọng trầm trầm lạnh lẽo như cất lên từ hầm băng đầy mỉa mai thành công khiến Harry mỉm .

 

Harry sàn đá, mặt mỏi đến chẳng nhấc nổi cánh tay, nghiêng đầu Snape vẫn bỏ lỡ cơ hội trêu chọc: “Một lời khen, con thể nhờ thầy giữ để ? Giáo sư Snape… thầy phiền nếu đưa con về bệnh xá ngay bây giờ, sàn nhà ở đây lạnh thật đấy…”

 

Snape lạnh mặt, liếc Harry một cái, thật sự một chữ “phiền”. thầy Snape vẫn cúi bế xốc Harry lên, nhóc nhỏ gầy, nhưng ngờ nhẹ bẫng. Snape khựng một chút, giống như thể đang nghĩ lẽ đồ ăn nhà quý tộc Black, chẳng giúp ích bao nhiêu cho sự phát triển của trẻ con.

 

Ôm Harry về đến bệnh xá thì trời gần sáng, bà Pomfrey chống eo, nhíu mày Snape xuống Harry đang ngủ mê man gần như ngất xỉu.

 

Bà thốt lên: “Thằng nhóc mới lăn lộn ở về thế hả, giáo sư Snape?”

 

Giáo sư Snape cân nhắc một lúc mới đáp: “Nó… tìm con quái vật biến con mèo Norris thành đá.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/fanfic-drahar-unchosen/chuong-74.html.]

Bà Pomfrey trố mắt, giọng đầy kinh hãi: “Ôi Merlin! Anh đang đùa với đấy , giáo sư Snape?”

 

Snape bà với khuôn mặt cảm xúc: “Nếu như cô cảm thấy là một thích đùa!”

 

Bà Pomfrey xử lý cho Harry, lắc đầu lầm bầm: “Không lẽ chỉ vì cái lời đồn vớ vẩn đó… đám học trò cứ với nó là thừa kế Slytherin, còn mở Phòng chứa bí mật… nên thằng bé mới liều lĩnh như thế!”

 

Snape khoanh tay, bên giường bệnh, giọng vẫn lạnh tanh: “Potter sẽ cho cô câu trả lời, nếu đến lúc nó tỉnh mà cô vẫn cảm thấy tò mò!”

 

Nhờ một câu của giáo sư Snape mà chỉ trong một buổi sáng, cả Hogwarts đều tin.

 

Harry Potter, mới mười hai tuổi, tiêu diệt một con Tử xà nguy hiểm, tự tay chính thức chấm dứt cơn ác mộng ám ảnh trường suốt nhiều tuần qua.

Harry vẫn còn đang chìm trong cơn mê sâu, nhưng ánh sáng chớp tắt và những âm thanh lách tách kỳ lạ cứ len lỏi trong các giác quan. Cậu khẽ cau mày, mí mắt động đậy chớp chớp mắt như xua đuổi cơn mê. Đến cuối cùng cũng mở mắt , thứ đầu tiên lọt tầm của Harry là một gương mặt quen thuộc với nụ rụt rè…

 

xHENRI

Colin Creevey, cầm tay chiếc máy ảnh muggle, nhóc ngay cạnh giường bệnh, ngại ngùng : “Xin ! Em đánh thức ạ? Em… em là Colin, em thực sự là một fan hâm mộ của đấy ạ! Trước vì ngại là một Slytherin nên em dám gần, nhưng giờ thì em sợ nữa… thể cho em xin chữ ký ạ?”

 

Harry còn tỉnh hẳn, mắt vẫn lờ đờ, chỉ kịp gượng hai tiếng: “Vậy… ký thì ?”

 

Colin phấn khích vạch lớp áo choàng , bên trong là một chiếc áo thun màu xanh lá. Cậu nhóc đưa cho Harry một chiếc bút, đôi mắt lấp lánh đầy mong đợi.

 

“Đây ạ! Anh ký lên áo giúp em! Em nhất định sẽ đem cái áo về nhà, treo trong tủ kính luôn!”

Loading...