Phương Anh cưỡi ngựa.
Hiện tại giao thông thuận tiện, những đoạn đường xe chạy khó, xăng cũng tiện, mà xe hỏng giữa đường thì phiền phức lắm.
Cưỡi ngựa thì lo vấn đề , mỗi 100 km chỉ tốn một bao cỏ.
Chỉ điều cô đang mang thai, nếu nhảy nhót lưng ngựa sẽ hại con.
điều đó ảnh hưởng đến việc cô nuôi ngựa trong gian.
Đội trưởng đội sản xuất tư duy làm giàu, đội nuôi khá nhiều gia súc.
Hơn nữa, một bệnh của gia súc thể lây lan, phần lớn cừu trong đội bệnh, vài con bò và ngựa cũng khỏe mạnh, ông sợ giữ sẽ hỏng việc, nên quyết định bán hết một cách dứt khoát.
Phương Anh ép giá quá.
Chỉ cần coi là “đầu gấu ngu ngốc” thì , cần kiếm mấy đồng lẻ từ họ.
Cuối cùng, cô mua cả một xe tải gia súc: 20 con cừu, 4 con bò lớn, 2 con bò nhỏ, 3 con ngựa (1 con đực, 2 con cái).
Cô lái xe tới một nơi kín đáo dừng , đặt vài xô nước trong thùng xe, cho gia súc uống.
Cô thực sự lo chúng bệnh, nếu đưa gian thể lây sang gà, vịt, ngỗng và heo trong đó.
Cô đoán gian thể chức năng khử trùng, lúc đó gà, vịt, ngỗng c.h.ế.t hết, cô cũng cách xử lý, khi còn gây cả dịch bệnh.
Hậu quả cô dám tưởng tượng.
Vì , cô quyết định kéo cả xe gia súc về khách sạn, nuôi trong rừng nhỏ phía .
Chờ bác sĩ thú y kiểm tra, xác nhận hết bệnh mới đưa gian.
Tiền Lai thấy cô ngoài một vòng kéo về thêm một xe gia súc, lập tức đến hỏi:
– “Sau chúng sẽ bán thịt bò, thịt cừu ?”
Phương Anh :
– “, là , bây giờ. Xe là mối quan hệ đưa mua, nhưng chúng đều bệnh, chờ chữa xong mới giao cho họ.”
Tiền Lai nghĩ một lát, mối quan hệ “lợi hại” như , gà, vịt, ngỗng đều , bò, ngựa, cừu nhỉ? Lạ thật.
chuyện của , hiểu và cũng dám hỏi.
– “Thức ăn cỏ lo!” – Tiền Lai xong liền bổ sung: – “Chẳng nuôi lâu chứ?”
Nuôi lâu thì chịu nổi chi phí.
– “Tối đa một tuần thôi.” – Phương Anh .
Cô thấy khi gia súc uống nước giếng trong gian, chúng tỉnh táo hẳn, ủ rũ nữa, uống thêm thuốc thể một tuần sẽ khỏi.
Tiền Lai mới yên tâm, vui.
Kết quả đầy một tuần, chỉ ba ngày, bác sĩ thú y thông báo tất cả gia súc đều khỏe mạnh.
Trong ba ngày , Phương Anh cũng rảnh rỗi, liên tục mua thêm một bò, ngựa, cừu.
Cuối cùng, tổng cộng hơn 100 con cừu, hơn 20 con bò, 10 con ngựa.
Cô chở nhiều chuyến mới đưa hết về, tìm một nơi vắng vẻ đưa gian.
Chuồng cừu, chuồng bò, chuồng ngựa đều là cô chuẩn vài ngày, dùng cây gai quây , mỗi khu rộng vài chục mẫu.
Cô lùa hết gia súc gian tự làm “cô gái đánh xe bò, lùa cừu”.
Hiện tại lượng ít, vài chục mẫu đất vẫn đủ, khi sinh sản nhiều, đủ chỗ, cô sẽ tính mở rộng hoặc thả rông.
Sắp xếp xong, Phương Anh nhặt thêm một mẻ trứng rời gian, lái xe về thành phố.
Kết quả khi thành phố chặn đường.
Tôn Nhị giữa đường như sợ chết, chặn cô .
Hai tên ngốc vẻ quan sát cô mấy ngày, nhận xe tải của cô.
Phương Anh thấy từ xa, trêu chọc, nên giảm tốc, mà còn tăng tốc lao qua.
Kết quả thằng ngốc chẳng hề nhường, giữa đường, dáng vẻ kiểu “hoặc cô dừng, hoặc chết”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/ep-ta-xuong-nong-thon-ta-day-ca-nha-han/chuong-475-nguoi-dan-ba-vo-tinh-vo-nghia-nay-cua-anh.html.]
Cuối cùng, xe dừng cách nó 5 mét.
Cô dám tỏ quá ngầu, dừng cách nửa mét gì đó, cô kỹ năng đó, xe cũng hỗ trợ.
Nhìn cô dừng xe, Tôn Nhị nhảy phóc lên, mặt đầy vẻ hả hê, bám cửa xe hét lớn:
“Cô đ.â.m ! Sao đâm? Hèn nhát…!”
Phương Dung một nhấc ga, phanh gấp, Tôn Nhị liền hất văng xuống đất.
Anh lồm cồm bò dậy, leo lên xe, gương mặt đầy ý định đánh với cô.
Phương Dung buồn , cuối cùng cô xác nhận rằng gương mặt xinh xuất sắc của với vô dụng.
Bất kỳ đàn ông bình thường nào, cô đều thái độ như !
Cô bỗng nhớ , tên Tần Vĩnh vài “cha nuôi”, ngày bắt còn đang làm chuyện nên với một ông cha nuôi.
Vậy thì Tôn Nhị, dù râu quai nón đầy mặt, chắc là đàn ông thật sự.
“Còn mà cằn nhằn, sẽ gặp Tần Vĩnh nữa.” Một câu của Phương Dung làm Tôn Nhị câm nín.
Anh bám cửa xe cô, gì.
Cô còn nhắc nhở : “Anh đến tìm làm gì?”
“Ồ! Sao cô vẫn gặp đại ca ? Ngày cô sẽ ngay, vẫn ! Nói mà giữ lời! Cô, đàn bà vô tình vô nghĩa!” Tôn Nhị cáo buộc.
Phương Dung: “...Không dùng thành ngữ thì đừng dùng lung tung, thêm nữa, đừng tự ý thêm lời cho . Tôi chỉ sẽ gặp ông , ngay. Ông là ai mà ngay? Chờ đấy .”
Tôn Nhị đỏ mắt, như sắp : “Cô! Tôi…”
Bỗng nhớ lời Tần Vĩnh dặn, liền : “Đại ca bảo, cô , sẽ lợi ích trời cho!”
“Ông sắp c.h.ế.t , còn gì mà nữa?” Phương Dung đáp.
“Đi cô sẽ !” Tôn Nhị .
Phương Dung vẫn động lòng, vẻ mặt Tôn Nhị là cũng rõ chuyện gì.
Tôn Nhị bỗng : “Đi ~ Tôi cầu xin cô~ Cô thôi~ Không thì ngày nào cũng chặn cô! Hoặc cô đ.â.m c.h.ế.t , hoặc làm phiền cô c.h.ế.t !”
Phương Dung…
Cô thực sự làm bối rối!
Rồi cô một nhấc ga, một phanh gấp, hất xuống đất, đạp ga lái xe .
________________________________________
Cô lái xe về thành phố, nhưng gặp Tần Vĩnh, mà tìm Lâm Tín.
“Anh Tín.” Phương Dung cầm một giỏ rau củ và “blind box” trái cây, cổng cơ quan , mỉm .
Thùng giỏ đậy, Lâm Tín thấy đầy rau củ, bước nhanh đến, vội nhận lấy, đồng thời liếc bụng cô.
Cô giờ mang thai hơn 5 tháng, ăn uống đầy đủ, bụng lớn.
Không thể làm cô giật va chạm, nếu chuyện gì, Lâm Minh về chắc tìm mà xử lý!
“Đến thì đến, cầm cái gì thế? Thật khách sáo.” Lâm Tín .
Phương Dung : “Anh Tín, công xã chúng mở một cửa hàng tạp hóa Nam Lai Bắc Vãng ?”
Nhắc đến chuyện , Lâm Tín buồn khâm phục cô: “Tôi thật phục cô, cô thật cách bày trò, gan còn lớn hơn cả Lâm Minh… Khi nghỉ cuối tuần cũng ghé cửa hàng đó xem, dạo kinh doanh thế nào ? Có rau củ quả từ phương Nam ?”
Nhìn giỏ rau củ trong tay cô, chắc chắn là .
giỏ chắc chắn đủ cho nhà , họ cần trữ thêm, khách quen cũng cần, thể lấy miễn phí của cô, mua mới yên tâm.
Lâm Tín cũng là tính toán, nếu sẽ Lâm Viễn Phương chọn làm kế nhiệm đầu tiên.
Phương Dung : “Kinh doanh bây giờ lắm, nhưng hàng ngon nhiều, tranh , mà thì thói quen, với nhà ! Hàng gì , nghĩ đến nhà đầu tiên.”
Lâm Tín… lẽ thật, nhưng cần quá thẳng.
Phương Dung mở thùng xe: “Tôi nghĩ đến nhà nên tính toán thứ. Anh Tín, “chặn” một xe hàng, mang về 500 thùng rau củ quả, cùng đồng nghiệp cần ?”
Lâm Tín… thích kiểu thẳng thắn như !