Ép ta xuống nông thôn ta dạy cả nhà hắn! - Chương 469: Thức tỉnh như được khai sáng

Cập nhật lúc: 2025-11-09 17:24:12
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Phương Anh vẫn tiếp tục công kích:

• “Bà lão , cả đời , chẳng cần thuốc chuột gì , chỉ cần ba gói thuốc xổ là đủ Tây Thiên .”

• “Tiền bà giấu ở ? Trong tủ ? Trên xà nhà ? Dưới chiếu ? Hay trong chum gạo? Hay trong đống củi?”

Bà Lưu lão thái thèm bận tâm nữa, tức giận :

• “Không cần bà lo!”

Nói xong, bà gọi mấy đứa con nhà họ Lưu mau về nhà !

Ánh mắt những xung quanh họ cực kỳ đáng sợ.

Một gia đình mà nhiều tiền đến ?

Mọi cũng nhận , họ gia đình đoàn kết ghê thật, chí ít khi chuyện thì nhất tề đối phó, còn chuyện về nhà tính .

Phương Anh ở phía hét lớn:

• “Mau về nhà mà giấu tiền ! Mỗi năm hơn 1000 đồng, nhiều năm tích lũy, chắc chắn nhà các là giàu nhất trong đội sản xuất !

• “ , 16 đứa con trai con dâu nuôi bà, bà giàu sụ ! Chỉ tội mấy đứa con khác của bà, cả đời cực khổ, làm chân sai cho khác, vợ con thì đói như ăn mày.”

Bà Lưu lão thái bừng tỉnh :

• “Câm mồm mày !”

Phương Anh lườm:

• “He~tui!”

Những xung quanh , cũng hùa theo hét: tui! tui!

Nhà họ Lưu lập tức chạy .

Phương Anh vỗ tay :

• “Chúng tiếp tục bán hàng, bán xong xe còn xe khác nữa mà.”

Tiền Lai còn xe khác, mừng rỡ, chẳng nghĩ gì nữa, chỉ lo giữ cho an thôi!

Sợ gì ? Dù Phương Anh giỏi đến mấy, chỉ cần nhắm thẳng .

Nửa giờ , bán xong hàng còn , Phương Anh thu tiền xong lái xe .

Sau một giờ lượn vòng, về , kéo đầy một xe nữa để bán.

tranh thủ lúc camera giám sát để “làm ăn”!

Sau khắp nơi đều camera, đều gián điệp, kiểu tuyệt đối thể làm nữa.

Sau lấy đồ trong gian , cực kỳ cẩn thận.

Cả ngày hôm đó, cô về về bán tổng cộng 6 xe hàng, đến tối mới đóng cửa, khách mới tan.

Phương Anh thu vài bao tiền!

Đều là tiền lẻ, vài hào vài xu, ít tờ 5 đồng.

Hiện giờ 5 đồng giá trị còn lớn hơn 500 đồng , chẳng ai mang theo tiền 5 đồng, thậm chí nhiều nhà còn tờ 10 đồng.

100 đồng? Lúc phát hành, đến những năm 80 mới .

Tối hôm đó, về nhà Phương Anh thấy Phương Đức đang ở nhà chờ cô, sốt ruột đến bứt rứt.

Thấy cô liền hỏi:

• “Chuyện đăng báo bàn với ? Hù c.h.ế.t mất thôi!”

Phương Anh uống ngụm nước:

• “Anh chẳng em ?”

Phương Đức:

• “Anh tưởng em chỉ bâng quơ… báo cũng nhà em làm, thích đăng thì đăng .”

Phương Anh:

• “Trước đây cũng đăng vài mà?”

Phương Đức:

• “…Đăng báo thì , nhưng tiêu đề là ? Nhà báo nào gan thế mà dám ?”

Phương Anh chỉ .

Phương Đức trỏ cô:

• “Anh ! Chỉ em mới dám làm chuyện , suýt nữa suýt c.h.ế.t vì em!”

Biểu cảm Phương Anh đột nhiên nghiêm túc:

• “Bố, đôi khi bố thật sự nhát, bao năm bố tiến bộ ? Vì bố nhát, cứng rắn, quyết đoán!”

Cô vỗ tay xuống bàn:

• “Bố như một khối vật liệu , thể làm chiếc bàn giá trị nhỏ .”

vỗ cột nhà bên cạnh:

• “ nếu bố thẳng, thì mãi thể trở thành trụ cột! Đã đến lúc lên .”

Phương Đức lập tức cảm thấy đầu óc ù ù, như khai sáng, bừng tỉnh ngộ .

Lớp mây mờ che phủ trong lòng bỗng chốc biến mất.

Trước đây, ông từng nghĩ thể tiến bộ là vì nền tảng, gia thế, thậm chí còn nghi ngờ bản đủ “chuẩn mực” để làm .

cũng những kém đủ thứ xa hơn .

Ông từng nghĩ đó là phận.

Điều khiến con chán nản.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/ep-ta-xuong-nong-thon-ta-day-ca-nha-han/chuong-469-thuc-tinh-nhu-duoc-khai-sang.html.]

khoảnh khắc , ông vấn đề .

Lớp sương mù mắt tan biến, ông con đường phía thế nào.

Phương Anh dậy :

• “Hôm nay con mệt , nghỉ ngơi, ai cũng đừng làm phiền con.”

về gian đếm tiền, nghỉ ngơi, uống nước, trồng cây!

Phương Đức bóng lưng cô, xúc động đến chịu nổi.

Đây chính là ánh đèn chỉ đường con đường tiến lên của ông!

Ông thật sự ngờ, đảm nhiệm vai trò con đường đời chính là con gái…

Như thể trời đảo ngược ?

Thì kệ , chỉ cần đèn sáng là !

Ông phấn khởi về nhà lập kế hoạch cho tương lai của .

Ngày hôm làm, đồng nghiệp ông, đều cảm thấy ông gì đó khác lạ.

Có vẻ như nụ ít hơn .

Mỗi khi ông , cái khí chất “nịnh nọt” mờ nhạt còn nữa.

Có thư ký từ phòng khác đến gọi:

• “Đồng chí Phương Đức, lãnh đạo gọi qua họp.”

Ông Phương Đức đáp nhẹ nhàng:

• “Biết , mấy giờ bắt đầu?”

Trong giọng một chút uy nghi.

Đồng nghiệp đều ngạc nhiên.

Trước đây, nếu đến gọi, ông sẽ vội vàng cầm cốc nước theo, chẳng hỏi gì, cũng dám chậm trễ.

Hôm nay ông ung dung hỏi mấy giờ họp, như thể ông đang canh giờ đến đúng lúc .

Thư ký ngơ ngác trả lời:

• “8 giờ rưỡi.”

Ông Phương Đức liếc đồng hồ, gật đầu:

• “Biết , còn 20 phút, chị .”

Mọi xung quanh trợn mắt, ông thật sự định đúng giờ!

Ông nghĩ là ai ?

Muốn muộn để ít mắng ?

Có vẻ là một ý … nhưng chẳng cả! Đi muộn chỉ mắng nặng hơn thôi!

Ông Phương Đức thật sự đúng giờ, đó là đặc quyền của “đại ca”.

Ở tuổi ông những đó, chỉ là học sinh tiểu học thôi.

bây giờ, khí chất ông trưởng thành!

Ông 8 phút.

thời gian tối đa phù hợp với tuổi ông.

Một vài phút , cuộc họp bắt đầu.

Người chủ trì lật báo bàn, là bài “Rốt cuộc ai ngăn cấm trẻ em học?”.

Hôm qua họ những tờ báo làm cho bàng hoàng, thời gian tìm ông Phương Đức, hôm nay mới rảnh.

Bây giờ thể làm gì ông, nhưng tuyệt đối để ông “vô sự”!

Người đó ông Phương Đức đầy ác ý hỏi:

• “Phương Đức, xem, rốt cuộc ai ngăn cấm trẻ em học?”

Ông Phương Đức nghiêm túc trả lời:

• “Câu hỏi dễ trả lời.”

Ông cả căn phòng:

• “Tôi đồng ý cho cửa hàng tạp hóa Nam Lại Bắc Đi tiếp tục kinh doanh, ai đồng ý, tức là khiến những đứa trẻ học sinh, bây giờ, ai đồng ý thì giơ tay lên.”

Mọi đều sững sờ, ông trân trân.

Ông “thế cuối cùng áp lực dồn tới ?

Một thực sự sững sờ.

Một giả vờ ngơ ngác, trả lời, cũng làm “chim mồi”, lúc giơ tay.

luôn vài quan sát sắc mặt lãnh đạo, dám xông lên, ngay lập tức chặn lời ông Phương Đức.

Ông Phương Đức đổi cách làm đây, cứng rắn phản bác! Thái độ và lập trường vô cùng kiên định.

Tất nhiên ông cũng chừng mực, trực tiếp đối đầu lãnh đạo, chỉ phản bác những lãnh đạo, cấp bậc ngang hoặc chỉ nhỉnh hơn một chút.

Phản bác tục, mà là đưa sự thật, lập luận hợp lý.

Đây là việc ông đây tuyệt đối dám làm, lãnh đạo là lý lẽ!

Một cho rằng ông phát điên.

ông lọt mắt một .

Một đại ca ở đơn vị khác trong cùng con phố về ông, :

• “Phương Đức , thú vị đấy chứ.”

Loading...