Ép ta xuống nông thôn ta dạy cả nhà hắn! - Chương 285: “Chúng ta sau này việc gì gặp nhau tính!”

Cập nhật lúc: 2025-11-09 16:50:09
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Đường chân nhẹ nhàng lấy dấu vân tay của mấy .

Cô dùng cơ thể che chắn, nhân viên nhà hàng cũng phát hiện.

Chỉ điều, mới lấy xong dấu vân tay, nhân viên nhà hàng liền tới, lòng :

— Uống như mà còn ? Chúng sắp đóng cửa !

— Đi ngay đây! — Đường chân . — Tôi gọi nhà họ thôi, nhà cũng xa, ngay đối diện, năm phút là về!

Nhân viên nhăn mày:

— Vậy thì nhanh lên !

— Vâng . — Đường chân xong, lẳng lặng mất.

về nhà Phùng Hán, tìm một đứa trẻ hàng xóm quen , nhờ nó mang lời tới vợ Phùng Hán, gọi cô nhà hàng tìm .

Còn cô thì nữa, ba đứa em , nếu lạnh cóng ngoài đường thì mặc kệ.

Buổi tối, đồn công an cũng làm việc, trừ các vụ lớn, chuyện nhỏ ít khi nhúng tay.

Đường chân trở về nhà nghỉ, Phương vân lập tức bĩu môi:

— Mẹ, giờ mới về? Đói c.h.ế.t con !

Đường chân ý:

— Đói c.h.ế.t thì c.h.ế.t ! Cả ngày chỉ ăn ăn ăn! Nhìn con xem, béo lên như thế kìa!

Nói xong, cô Phương vân kỹ hơn, mới phát hiện cô bé tăng cân hẳn một vòng, quần áo căng chặt.

— Con bao nhiêu cân ? — Đường chân thốt .

— Hôm qua trường mới kiểm tra sức khỏe, 120 cân. — Phương vân đáp, giọng còn khá tự hào.

Bây giờ ai béo thì phúc, chứng tỏ điều kiện gia đình , nhưng cũng đừng béo quá .

Với chiều cao của cô bé, 120 cân cũng tạm .

Đường chân nhớ ba tháng khi Phương vân tới bệnh viện chơi, cân nặng chỉ 90 cân!

— Sao con tăng nhiều ? — Đường chân kinh ngạc hỏi, trong lòng lo.

Phương vân dậm chân:

— Còn nữa? Dạ dày chứ ! Mau đưa tiền, con ăn! Đói c.h.ế.t mất!

Đường chân lôi 1 tệ đưa cho cô bé.

Phương vân lập tức cầm tiền chạy , chẳng mấy chốc, mua về năm cái bánh bao to, tự khoe thành tích.

Bây giờ bánh bao, một cái to bằng nắm tay lớn, năm cái bột khô nặng 1 cân, làm xong lẽ tới 2 cân.

Đường chân trong lòng thoáng nghi hoặc biến mất, nghĩ đến tuổi Phương vân, đúng thời kỳ phát triển, mà đây gia đình những đủ ăn, còn ăn ngon.

Nhìn Phương vân khoe xong, để cho cô một chút nào, Đường chân nổi giận:

— Con hỏi ăn , mà ăn hết luôn ? Trong lòng con chút nào hả?

Phương vân sững , liền phản ứng :

— Mẹ lớn còn tự chăm sóc ? Hơn nữa tiền, con ! Mau đưa con tiền, ngoài về, con cũng đói bụng!

Cô bé còn lệnh nữa.

Con cái nuông chiều thường thiếu ý thức.

Trước đây Đường chân nuông chiều cô bé, nhưng giờ tâm trạng cô , chỉ chửi cho sướng mồm!

— Mẹ tiền! Bố con mỗi tháng đưa con 10 tệ ? Ngày mai con cơ quan bố mà lấy ! — Đường chân .

tính cách Phương đức, hai hết hy vọng , cô còn quan tâm Phương đức mất mặt ? Mất mặt càng !

Phương vân nghĩ cũng đúng, mặt đồng nghiệp, bố cô còn thể đưa thêm vài đồng nữa!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/ep-ta-xuong-nong-thon-ta-day-ca-nha-han/chuong-285-chung-ta-sau-nay-viec-gi-gap-nhau-tinh.html.]

Đường chân hậm hực trở về nhà.

Sáng sớm, cô liền dậy tới đồn công an.

Theo lời Phương , cô trực tiếp đưa giấy nợ cho cảnh sát, rằng ba em Đường quế chịu trả tiền.

Cảnh sát thấy tiền lớn như liền coi đây là một vụ án lớn, ngay lập tức chú ý đến.

Còn Phương cũng để ý đến chuyện , từ sáng sớm ngoài tìm quan hệ.

Loại việc nhờ quen cũ Đường chân mới .

Người đó là Vương Tuấn.

Trên đường đến chỗ làm của Vương Tuấn, cô gặp ông.

— Chú Vương ơi, chuyện phiền chú một chút. — Cô ngại ngùng .

Vương Tuấn thích chuyện thẳng thắn, mà những việc Phương nhờ đều chuyện bình thường.

Ông xuống xe đạp, hỏi:

— Chuyện gì ?

— Mẹ kế của con hôm qua đến gặp con, nhờ con giúp cô đòi tiền ba em, nếu sống nổi. — Phương . — Cô tội nghiệp, còn quỳ xuống xin con, con mềm lòng nên đồng ý… nhưng con cũng khả năng, đành nhờ chú thôi.

— Yên tâm, tiền cô cho ba em mượn đều giấy nợ, rõ ràng minh bạch, chỉ ba đó chịu trả, cô bây giờ chắc báo cảnh sát .

Vương Tuấn tin:

— Con mềm lòng liền đồng ý ?

— Hahaha! — Phương , đổi sang nét mặt cởi mở: — Chú mới hiểu con! Con mà là loại đó ? Không ! Cô hứa với con, miễn là con giúp cô đòi tiền mua nhà và tiền cho vay , cô sẽ cho con hai căn nhà, coi như bồi thường cho những năm thiếu sót với con.

Vương Tuấn…

Chỉ nghĩ thôi cũng cô bé chẳng bao giờ làm việc lợi ích!

thành thật, hỏi gì nấy.

Vương Tuấn mỉm , lúc đồng ý ngay.

con cũng thể giúp cô . — Phương . — Cô bây giờ còn một xu, ba em quá đáng lắm. Trước đây, tiền mua nhà, tiền mua đồ lớn đều do Đường chân chi trả, giờ Đường chân gặp chuyện, họ chỉ cho cô nhà, mà còn giữ hết tài sản cũ của nhà con!

— Giờ cô chỉ còn quần áo , nếu con giúp cô tìm chỗ ở, cô sẽ treo cổ cơ quan của bố con…

— Được , con xong … nhưng cô nhiều tiền ? Giúp ba em mua nhà hả? — Vương Tuấn hỏi.

Dù nhà nhỏ cũng mất một đến hai nghìn tệ.

Phương :

— Cô là tiền từ chồng cũ.

Vương Tuấn… chuyện việc của ông hỏi nữa.

— Thôi, con về , việc chú giúp . — Vương Tuấn .

Không thể để Đường chân treo cổ cơ quan của ông !

Từ một trưởng nữ hộ lý gia đình hạnh phúc, đến bại lộ, tay trắng, vốn chút cực đoan, ông thật sự sợ.

— Cảm ơn chú Vương! Chú thật là ! Chúng việc gì gặp tính! — Phương ngay lập tức .

Đôi khi nhờ giúp đỡ, cần trả ơn ngay, quá lộ liễu; để gặp tính là !

Tất nhiên phân loại , thích một một về, thấy “thỏ” thì b.ắ.n “diều hâu”.

Vương Tuấn , một cô bé nhỏ còn chuyện “ gặp tính” với ông, ông thể nhờ cô bé chuyện gì cơ chứ?

— À đúng chú Vương, nhà hàng chúng nhận một con lợn béo, bất thường, như ăn phân bón , con dám ăn, gửi cơ quan kiểm tra xem độc , chú chỗ nào thích hợp ? — Phương hỏi.

— Hơn nữa, con lợn là công ty chúng mua cho nhân viên làm quà Tết, một con 500 cân, tám chúng chia , ăn hết, con chia ngoài, chú lấy chút ? Giống như mấy bố con mua thịt lợn đây, một nhà mua hết.

Vương Tuấn… hóa ông còn việc nhờ cô bé thật!

Loading...