Phương Dung cầm 4 khẩu súng, 2 con d.a.o găm, một gói đạn, rời văn phòng với vẻ hài lòng.
Vương Đình đợi cô về địa phương xin phép, tự ông phê duyệt luôn! Khi đó ông chỉ cần nộp một báo cáo là xong.
Kỷ Nhân thì đeo một máy , một máy ảnh, một đống phim, đầy một túi to.
Khi hai trở phòng y tế, ba lao công đó sang phòng bên nghỉ.
Họ cũng là con , thể chịu đựng mãi.
Phòng của Phùng Tả và Phùng Hữu ngủ say, chỉ Phương Nghê lật qua lật mà ngủ .
Thấy hai trở về, thấy mỗi một túi to ụ, Phương Nghê mặt tối , vội vàng mở kiểm tra.
Khi thấy máy và máy ảnh, hy vọng của cô tan biến, cô gầm gừ với Phương Dung:
“Cô tính ? Lại bảy bảy bốn chín ! Cô định bắt tụi sống qua bảy bảy bốn chín ngày ?”
Phương Dung :
“Chị ơi, chị nhầm , thiết cũ của chúng thể hỏng, cái cũng bền gì , chẳng lúc nào chị nó hỏng, nó hỏng lúc đó ?”
Phương Nghê thở phào, cơ mặt cũng mềm :
“À… đúng … khi cần thiết, nó hỏng là chuyện bình thường.”
“ , nhưng mặt lãnh đạo, cơ hội tạo hình tượng chỉ một, chị xem .” Cô tươi, đưa cho Phương Nghê xem đồ trong túi, lợi ích đến ngay lập tức!
Chứ ở xưởng bé như chim sẻ của họ mà mấy thứ .
Hiện nay việc quản lý s.ú.n.g nghiêm, nhiều xưởng lớn còn đội bảo vệ sở hữu s.ú.n.g trường, thậm chí cả pháo!
Thậm chí đội sản xuất ở nông thôn, dân quân còn s.ú.n.g tự chế, s.ú.n.g săn, s.ú.n.g trường.
tất cả mấy thứ liên quan gì đến Phương Dung, xưởng của cô quá nhỏ, thể phân s.ú.n.g cho một đơn vị tí hon, nếu thì sẽ loạn hết cả.
Phương Dung tươi chiến lợi phẩm của , mấy thứ , an của cô càng đảm bảo hơn.
Phương Nghê liếc cô một cái:
“Cô hưởng lợi từ đợt đầu tiên, còn thì ?”
“Phù phù phù, gì mà đầu tiên, là series đợt thám sát thứ nhất… Chị em cần trải qua 365 ngày căng thẳng trong năm , mỗi năm một series, 7 , mỗi nửa tháng, làm 105 ngày, nghỉ 260 ngày, tìm công việc sướng như ?” Phương Dung .
Phương Nghê giật , cũng kéo theo hướng khác! Nghe xong cũng thấy thật.
giây cô tỉnh táo:
“ 105 ngày đó chúng cày hết sức, làm khéo còn cháy đầu tiên nữa! Đây là cuộc sống ?”
“Đừng sợ, đời nhiều nơi đen tối như nhà máy phân bón Ba Tám , tới chủ đề thám sát nghĩ sẵn cho các , đào sâu tất cả các nạn nhân trong vụ chôn xác trong nhà vệ sinh cửa hàng đen , thế nào?” Phương Dung :
“Người dân cũng sẽ thích nữa mà.”
Vậy là cần nào cũng liều mạng.
Muốn liều, họ cũng nơi nào để liều !
Như nhà máy phân bón Ba Tám, nếu rơi tay Phương Dung, cô ai là ai , khi còn tồn tại nhiều năm nữa.
Còn vụ cửa hàng đen , nếu rơi tay cô …
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/ep-ta-xuong-nong-thon-ta-day-ca-nha-han/chuong-213-thang-sau-toi-lai-toi.html.]
Rõ ràng, Phương Nghê và Kỷ Nhân cũng nghĩ tới vấn đề , cả hai đều cô với ánh mắt bất lực.
Nói cô may xui đây?
Phương Dung cũng bối rối. Nói cô may thì kiếp cô cả đời làm goá phụ; cô xui thì cô trở thành goá phụ giàu nhất thế giới.
Nói cô xui thì cô còn gian, cô may thì kiếp gian trong tay khác nhiều năm mới phát hiện.
Nói cô … thôi, cô cần nữa, con bé lắm lời ngủ !
Phương Dung tìm đại một chiếc giường, ngả đầu xuống là ngủ, thậm chí còn sức để về ký túc xá ở cùng Lâm Minh.
Lâm Minh ở đó, ngủ cũng như .
Phương Nghê cô gần như chạm gối là ngủ ngay, trong lòng bỗng chùng xuống, mềm .
Cô bước đến, nhẹ nhàng đắp chăn cho cô , chỉnh cho gọn gàng.
Sao thể thật sự giận chứ, hôm nay nếu là em gái cô , vài ngày nữa lẽ chính cô sẽ… “đầu tiên” mất mạng.
Còn sẽ c.h.ế.t một cách tức tối, thậm chí thành oan hồn quỷ dữ!
Em gái lo cho cô, yên tâm, vượt nghìn dặm trở về tìm cô, , cũng chính cô đưa cô … bỏ qua chi tiết !
Em gái bất chấp mang thai, lao cứu cô.
Trên đời , chẳng còn ai… ừ nhỉ? Phùng Tả, Phùng Hữu và Kỷ Nhân cũng liều mạng cứu cô…
Được , em gái duy nhất sẵn sàng hy sinh cứu cô, chỉ một !
Phương Nghê giường ngủ, đầu tiên thì đầu tiên, phèo! Bảy thì bảy , cứ làm một series !
…
Sáng hôm , đến, chuyên để lập biên bản cho họ.
Ba lao công thật gọi riêng, bốn lao công giả Vương Đình bảo vệ, để ai hỏi han.
Vụ thám sát bí mật càng ít càng , đừng nghĩ rằng đối phương là đơn vị em thì tin tưởng, những tin còn họ tin…
Truyền từng lớp như thì bí mật còn nữa.
Phương Dung cảm ơn Vương Đình vì sự bảo vệ.
“Chú Vương, cháu…”
Đầu Vương Đình “rền” một cái! Ông thật sự chịu nổi chuyện con bé lắm lời !
“Trời cũng sớm nữa, các mau lên đường, thì trời tối về kinh thành, đường đêm nguy hiểm, còn gặp cửa hàng đen!” Vương Đình .
“Chú Vương, chú còn chọc đau tim ? Đừng nhắc tới cửa hàng đen nữa, tụi cháu còn ám ảnh lắm.” Phương Dung .
Vương Đình cảm thấy áy náy một chút, nhưng ông cắn răng im lặng, đáp !
Cuối cùng, Phương Dung lên chiếc xe nhỏ của , đổ đầy xăng và kiểm tra sửa chữa một lượt.
“Chú Vương, tháng cháu tới tiếp sức nhé!” Phương Dung .
Vương Đình… đây Phương Dung ở đây nửa tháng, nhưng họ chỉ gặp ở nhà ăn, mà ăn cơm thì chuyện, gần như đối thoại gì với .
Ông thấy cô bé khá dễ thương!
mở lời một cái thì… chuyện cũng đáng sợ đấy.