Ép ta xuống nông thôn ta dạy cả nhà hắn! - Chương 212: Lãnh đạo, tôi còn một nhà máy nữa

Cập nhật lúc: 2025-11-09 16:36:58
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Phương Dung chỉ mỉm nhẹ:

“Chúng hai chị em đồng lòng, cùng một ý tưởng, tin ông thử hỏi chị xem?”

Vương Đình , đây cũng là một cứng rắn! Nếu , cô sẽ nghĩ như .

Chị cô mới suýt mất trong trắng và suýt mất mạng, một đủ, giờ còn thử bảy nữa?

Ừ, cứng rắn thì thể mang theo khẩu s.ú.n.g dài như ! Lại còn bôi dichlorvos nòng súng!

Những cứng rắn trong cơ quan của ông còn nghĩ chiêu !

ông thật sự tò mò, cùng Phương Dung đến phòng y tế.

Rồi thấy Kỷ Nhân bất chấp thương tích, đang lập biên bản cho ba công nhân ép làm nô lệ.

Thực là phỏng vấn, ghi trải nghiệm của họ, để câu chuyện thêm phần sống động!

Ông cũng thấy, Kỷ Nhân mất nửa ngày mới mở miệng mấy .

Vương Đình , thấy một cứng rắn nữa!

Tuổi cao mà vẫn liều lĩnh như trẻ!

Còn hai thanh niên trẻ thể đánh , thì phịch giường bệnh ngủ ngon lành.

Hai chỉ tay nhanh, mà còn gan .

Nhìn sang Phương Nghênh, cô cúi đầu gì đó, cực kỳ nghiêm túc.

Vương Đình bên cạnh, là bản thảo, logic rõ ràng, văn phong trôi chảy.

Nguy hiểm hề làm cô sợ.

Vương Đình liền hỏi thẳng:

“Tôi việc của các cô , cô định thế nào? Tiếp tục chứ?”

Phương Nghênh giật , ánh mắt vô thức lùi một chút, nhưng hai giây , cô đáp:

“Đương nhiên là tiếp tục! Trên đời còn nhiều bóng tối đang chờ chúng soi sáng!”

Thực là cô còn đường lui, em gái cô phân tích cho cô.

Chỉ là cô sẽ chọn nơi quá nguy hiểm nữa.

Vương Đình cũng giật , gật gù thán phục:

“Hiếm thấy một đồng chí nữ dũng cảm như cô! Em gái cô dũng cảm bảy , ?”

“À?” Phương Nghênh lập tức sang Phương Dung.

Bảy ? Cô dám nghĩ tới nhiều !

xem tình hình thế nào !

Nếu vẫn nguy hiểm, đánh đổi cả trong trắng, cả mạng , mạng khác, cô chắc chắn sẽ !

điên ?

Thành công vang dội sống an , cô tất nhiên chọn sống an !

bây giờ, em gái chọn cô, bảy

“Chị, lúc đầu chị làm bảy bảy bốn mươi chín , em thấy quá nguy hiểm, chúng một năm làm bảy thôi, nếu phản hồi , tính tiếp.” Phương Dung vẻ khuyên nhủ.

Phương Nghênh cũng ngốc, nét mặt Vương Đình, cô nên trả lời thế nào.

Cô thu hồi ngạc nhiên, trách móc Phương Dung:

“Cô nhóc , đừng tự ý quyết định chị! Chị bảy bảy bốn mươi chín là bảy bảy bốn mươi chín , thiếu một cũng !”

Kỷ Nhân cầm bút run run, hẳn là chịu nổi nhiều như

Phương Nghênh trong lòng tính toán: nếu làm nữa, cũng tiếp tục, mà vì… máy vô tình hỏng!

Không hình thì bằng chứng, thì ngoài phỏng vấn cũng , cô sẽ như thể đang ở hiện trường!

Vương Đình gật gù thán phục, Phương Dung:

“Chị cô còn cứng rắn hơn cô đấy. Thế , sẽ hỗ trợ thiết cho các cô, theo đây.”

Phương Nghênh… trong lòng nổi lên cảm giác !

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/ep-ta-xuong-nong-thon-ta-day-ca-nha-han/chuong-212-lanh-dao-toi-con-mot-nha-may-nua.html.]

Phương Dung đoán Vương Đình làm gì, lập tức với Kỷ Nhân:

“Đại gia, ông với , chọn.”

Kỷ Nhân thu bút, ngoan ngoãn theo.

Ông làm bây giờ? Chỉ thể hai chị em dẫn thôi!

Ông lòng nhiệt huyết, vạch trần bóng tối, nhưng từng nghĩ sẽ c.h.ế.t tức tưởi! Giấc mơ lớn nhất của ông là sống thọ tới già mà!

Anh theo Vương Đình đến văn phòng, Vương Đình nhờ mang đến hai thiết giám sát tiên tiến nhất.

Một cái máy ảnh, bằng hai hộp diêm.

Một máy phim, bằng hai miếng lắp xoay của máy .

Tất cả đều kín đáo bền pin, thể chụp nhiều ảnh hơn, nhiều hình ảnh hơn.

Ông còn nhờ mang vài con d.a.o găm, đều là vũ khí tiêu chuẩn.

“Cầm để tự vệ, hy vọng các thể vạch trần nhiều bóng tối hơn, cứu nhiều hơn! Các là những hùng vô danh!” Vương Đình trang trọng trao đồ cho Kỷ Nhân.

Kỷ Nhân cực kỳ hứng thú với lời khen , lập tức cảm giác như thời gian ngược 30 năm, trở về khoảnh khắc cầm máy lao chiến trường.

“Bảo đảm thành nhiệm vụ!” Anh nghiêm chỉnh chào.

Vương Đình gật đầu, sang Phương Dung.

Phương Dung đang ngáp nửa chừng, bỗng nín .

Vương Đình… , cuối cùng cô cũng mệt ! Vậy thì ông chỉ vài câu.

“Nhà máy thực phẩm của các cô đội bảo vệ ?” ông hỏi.

“Bẩm, trưởng phòng, ạ! Nhà máy thực phẩm của chúng em mới thành lập, dù sản phẩm nổi tiếng gần xa, yêu thích, mỗi sáng trời sáng xếp hàng mua, và đơn hàng ở ga tàu cũng tăng đều….”

Vương Đình: ! Ông nãy nên dùng câu nghi vấn!

Cô đang mệt mà, nhắc đến công việc của liền tỉnh hẳn ?

“Cô về thành lập một đội bảo vệ ! Tôi sẽ thư cho cô, cô mang về gặp bộ phận vũ trang địa phương, để họ phân cho nhà máy hai khẩu súng!”

Ông thư, Phương Dung nữa.

, cản chuyện !

“Trưởng phòng, Vương chú! Ông thật tuyệt vời! Chúng em thực sự cần vũ khí để bảo vệ tài sản quốc gia và an con , ông , em còn một xưởng thủ công dệt mây nữa!

“Ngày , khi em mua sắm cho nhà máy thực phẩm, em đến một làng nhỏ, gặp một bác nông dân đang ở cửa đan giỏ rơi nước mắt….”

Vương Đình: , ông thật sự sai !

cũng tò mò, cô nhóc còn xưởng dệt nữa?

“Bác trông quá đáng thương, em vội hỏi xem cần giúp gì, xong em cũng rơi nước mắt!

“Năm nay lúa thất mùa, vợ bác để dành lương thực cho con cháu mà gần c.h.ế.t đói… Cháu sốt, tiền chữa… Con dâu bất lực, một lúc bồng bột nhảy xuống sông…

“Em chịu nổi? Thật sự chịu nổi! Em làm gì đó giúp họ! May mà thấy bác đan giỏ, em nảy sáng kiến, dùng bộ lương và hồi môn, tiền sính lễ để mua giỏ….”

“Em mua 500, 500 nữa, mua mãi mà chẳng bán , tiền hết sạch….”

“May , em nảy sáng kiến, phát minh giỏ bên hông xe đạp, ông , giỏ cực kỳ tiện dụng, em chỉ tặng 10 học sinh đầu mỗi lớp, lập tức giỏ nổi tiếng, cuối cùng em kiếm tiền cứu họ tiếp….”

Vương Đình say mê, lập tức hỏi:

“Giỏ bên hông xe đạp là loại gì? Ý tưởng của cô… thật tuyệt…”

Phải , cô gái nhỏ mắt dù nhiều, nhưng mềm lòng bụng thông minh lanh lợi…

Phương Dung lập tức :

“Lần em đến sẽ mang vài cái cho ông thử, giờ chuyện chính thôi.”

Vương Đình nhăn mặt, lén đồng hồ tường, buồn ngủ!

Nghe Phương Dung :

“Kết quả là cả kho giỏ của em, lấy hết trong một đêm!”

Vương Đình mắt sắc :

“Ai làm ? Còn luật pháp nữa ? Đây là kinh thành lớn! Thế , tặng cô thêm hai khẩu s.ú.n.g nữa!”

Kỷ Nhân bên cạnh mà… thôi kệ, lãnh đạo lớn cũng thoát nổi lời lẽ hoa mỹ của cô , là gì mà cố gắng nữa, thôi chống cự.

Loading...