“Ăn thì tùy, ăn thì cuốn xéo!” Trưởng xưởng quát.
Đặng Tả và Đặng Hữu hé răng, cúi đầu lặng lẽ ăn bánh ngô. Chỉ là bánh ngô thôi, đây họ thường ăn.
Kỷ Nhân chia nhỏ, ăn từng miếng một, nhưng lâu mới ăn, là hơn 10 năm , khá là nhớ vị .
Chỉ Phương Dung, cô từ đến giờ từng ăn!
Cô chỉ ăn bánh ngô trắng hoặc vàng, bao giờ ăn loại bột đen cám! Thật sự khiến cổ họng cô khô rát.
Cô vứt xuống bánh ngô và : “Chúng đây để kiếm sống, còn kiếm tiền về xây nhà cho gia đình nữa. Ở đây mà chỉ ăn mỗi thứ ? Chưa kiếm tiền, thì thôi, tìm xưởng khác .”
Biểu cảm của trưởng xưởng lập tức cứng .
Những khác trong phòng, đang lặng lẽ nhai bánh, câu của cô, đều tạm dừng động tác, ngẩng đầu cô.
Gương mặt vốn tê liệt bỗng hiện những biểu cảm khác, hoặc là thương hại, hoặc là hả hê, nhạt liên tục.
“Đi thôi.” Phương Dung .
Ba cũng nắm chặt bánh ngô, cô, chịu gian khổ ? Thật sự định ?
Trước khi xuất phát, họ bàn với , tới đây, theo Phương Dung làm chủ, cô thì , ở thì ở . Thực họ chỉ đến để “hộ tống thái tử học bài” mà thôi.
“À.” Ba dậy theo Phương Dung .
Trưởng xưởng hô: “Dừng !”, nhưng hiệu quả.
“Người ! Có định bỏ trốn!” Trưởng xưởng hô.
Ngay lập tức, một nhóm từ phòng bên chạy bao vây họ.
Những cơ thể lực lưỡng, gương mặt còn vẻ ăn bánh tẻ nhạt như đó.
Đặng Tả và Đặng Hữu còn thấy những gương mặt quen thuộc, mười tài xế đầu trọc.
Nửa đêm họ tiếng xe gầm, hóa họ về, đang ăn cơm bên phòng bên cạnh.
“Muốn ? Vào cửa nhà máy của chúng tao thì đừng hòng !” Đầu trọc hô.
Đặng Tả và Đặng Hữu dường như sợ hãi, cúi đầu dám , trốn Phương Dung.
Hành động khiến vài , hóa hai kẻ hèn nhát, lớn mà sợ.
Phương Dung căng thẳng hét: “Các là xưởng gì ? Vào còn cho , là trại giam ?”
“Đến đến !” Cô mong chờ câu từ họ!
Những gã đầu trọc cô, khúc khích, nhưng trả lời câu hỏi.
“Cô gái nhỏ, ở vài ngày nữa, tự đóng gói xong, cô sẽ rời !”
“Không đời nào.” Phương Dung đáp: “Ăn tệ , trả lương, điên mới ở đây.”
“Chuyện gì thế?” Quản lý bước mở cửa.
Chỉ vài câu là hiểu đầu đuôi sự việc, liền đổi sang nụ : “Gần đây lương thực khan hiếm, chúng cũng lo nổi ăn ngon cho các . Thu 15 đồng thực sự hợp lý, thế nhé, mỗi tháng chỉ thu 5 đồng.
“Tháng công việc nặng, việc nhiều, các làm , mỗi lương 30 đồng một tháng!”
Nếu vẽ tiếp cái bánh , họ sẽ nỡ rời .
Trong lòng Phương Dung ghi thêm một nét “sổ tay nhỏ” của , , lời hứa, nếu trả tiền, là một món nợ nữa!
Không đúng, họ thể ở một tháng ! Nếu sẽ ngộ độc!
“Vậy, thể trả lương theo ngày ? Tôi tiền, mua vài thứ.” Phương Dung .
Ánh mắt quản lý lóe lên: “Được thôi, trả theo ngày thì trả theo ngày.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/ep-ta-xuong-nong-thon-ta-day-ca-nha-han/chuong-193-mot-bo-quan-ao-doi-duoc-1-dong.html.]
Phương Dung sững , thật ? Thế thì cô ghi công vô ích !
quản lý toan tính riêng, trả tiền cho họ thì ? Dù họ cũng thể khỏi cổng, tiền trong túi bao nhiêu cũng để ! Ông thể thu bất cứ lúc nào.
Ngày hôm đó, Phương Dung và nhóm mới hiểu chuyện.
Sau khi đổi ca 6 giờ tối, mỗi thật sự nhận lương ngày hôm nay.
Mỗi … 1 đồng!
ngay lập tức, họ một nhóm “công nhân chính thức” lực lưỡng kéo bàn đánh bài, ép họ cùng chơi.
Chỉ một lúc , những 1 đồng thua hết, mỗi còn nợ hàng chục đồng!
Với lý do , họ thực sự khó mà bỏ việc.
Muốn cũng trả hết nợ mới .
một ngày kiếm 1 đồng mà thua hàng chục? Cả đời cũng trả nổi!
Phương Dung khá vui, kiểu bẫy thường , chắc chắn sẽ thú vị!
Kỷ Nhân thua xong 20 đồng thì phép rời bàn.
Anh ôm cái túi vải rách của , mặt mở , từ bên trong lôi một bộ quần áo rách, góc phòng, ánh đèn vàng hiu hắt, bắt đầu vá .
Những đang đánh bài liếc vài cái thèm quan tâm nữa.
Họ thứ trong phòng ghi hình .
Phương Dung cảnh , lập tức xúc động.
“Tôi chơi nữa, vốn chơi, nhưng các cứ ép , thua mà còn cho ! Các gì ?” Cô nức nở: “Là bỏ cả đời công sức chơi hết ?”
Cả nhóm khúc khích.
Bỗng đề nghị: “Cô thực sự tiền, thế , cởi một bộ quần áo đổi 1 đồng? Gà gà gà gà!”
Cả đám im lặng, giây tiếp theo, cả phòng ầm lên như sắp sập trần nhà.
Phương Dung lóc chạy .
Có chặn cửa định ngăn cô, nhưng Đặng Tả và Đặng Hữu đẩy .
Đặng Tả cùng Phương Dung chạy về kho.
Đặng Hữu ở trong phòng, chăm sóc Kỷ Nhân.
Cả nhóm lúc đầu hả hê lập tức mất hứng, nhưng thái độ khó chịu của quản lý, mới chợt nhận , quản lý lệnh… họ thể tự ý hành động !
……
Phương Dung chuyện , cô là .
Đường phía họ tự lấy.
Nếu chuyện gì xảy … cô sẽ áy náy.
rốt cuộc, đường là họ tự , thành thì chịu khổ, ai thế .
Cô lắc lư một hồi lâu, đến chiều, cuối cùng cũng tới đích.
Một trạm đóng quân trong rừng rậm.
Xe vẫn thể chạy tới tận cổng.
Cô cầm thư giới thiệu xuống xe.
“Đồng chí, xin chào! Tôi là của một cơ quan tại kinh thành đến thăm hỏi các đồng chí!”