Đừng Động Vào Con Gái Tôi - Chương 8

Cập nhật lúc: 2025-10-10 15:25:09
Lượt xem: 58

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KZnxuKI66

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh kích động, đầy mong đợi: “Dì Trương, lời dì về việc sẵn lòng đưa kịch bản cho Kiều Nhiên là thật ? Hoặc là phòng làm việc sẵn lòng bỏ tiền mua, dì mức giá mong nào , chúng thể bàn bạc.”

 

Kiều Nhiên một bên cúi đầu . Con bé là con gái , rõ ràng con bé thể tự tin hỏi . đối với những đứa trẻ yêu thương, làm nũng là kỹ năng mà chúng mãi mãi học .

 

Tôi những ngón tay đan chặt của con bé, lòng nhói. Tôi bước tới đặt kịch bản tay con bé, dịu giọng : “Của chính là của con, con với còn tiền bạc làm gì.”

 

Hiện tại Kiều Nhiên tự mở một phòng làm việc riêng, sự nghiệp của con bé mới bắt đầu, gì nhiều thể giúp con bé, nhưng chỉ cần là những gì , đều sẵn lòng trao cho con bé.

 

Kiều Nhiên ngẩng đầu , mắt dần ngấn lệ, nhưng con bé mím môi lau giọt lệ cho nó chảy .

 

Tôi gò má hốc hác của con bé, thầm thở dài một tiếng. Rốt cuộc những năm qua đứa trẻ chịu bao nhiêu khổ cực, nếu thực sự là ruột của con bé, nhất định sẽ bảo vệ con bé thật , nâng niu con bé trong lòng bàn tay.

 

Gặp gỡ là duyên phận, con bé một đúng nghĩa, cũng mất con gái của , từ nay về con bé chính là con gái của . Tôi sẽ bù đắp tất cả những gì con bé thiếu thốn trong những năm qua.

Linlin

 

“Mẹ kịch bản bán đáng giá bao nhiêu tiền , bây giờ đưa cho con sợ hối hận …” Kiều Nhiên nghẹn ngào .

 

Tôi xoa đầu con bé, nhẹ giọng : “Mẹ hối hận.”

 

Vai Kiều Nhiên run lên bần bật, tựa đầm đìa nước mắt.

 

“Tại đối xử với con như , ghét con ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/dung-dong-vao-con-gai-toi-mpfx/chuong-8.html.]

 

Tôi gì, một lúc ôm con bé lòng.

 

“Mẹ sẽ bao giờ ghét con, con là món quà tuyệt vời nhất mà thế giới ban tặng cho .”

 

Show thực tế gần đến hồi kết, mối quan hệ giữa và Kiều Nhiên cũng ngày càng hơn. Con bé dần dần, một cách vụng về, làm nũng với , cũng sẽ thử khoác tay , cho con bé ăn món gì.

 

Dường như thứ đều đang phát triển theo hướng nhất. Cho đến tối ngày lên đường, ngoài vệ sinh thì đột nhiên chặn .

 

Quay đầu , là Nguyễn Tĩnh. Với đôi mắt giàn giụa nước mắt, sưng đỏ, cô nhào thẳng lòng , lớn tiếng gọi: “Mẹ!”

 

Tôi lập tức nhớ cái vẻ cô đầu bỏ chút do dự khi là con gái nhà giàu. Nguyên chủ lóc cầu xin cô , rằng mong làm của cô , chỉ hy vọng thể duy trì liên lạc như những bình thường.

 

Nguyễn Tĩnh khi đó khinh bỉ hất tay nguyên chủ , từng chữ từng chữ: “Nếu bà, chẳng chịu khổ ngần năm, bà hại mười mấy năm , chẳng lẽ còn hại cả đời ? Cút !”

 

Nói hất tay bỏ . Từ đó về , cô bao giờ gọi nguyên chủ một tiếng nào nữa. Bây giờ cô đến tìm , vì cái gì thì dùng đầu ngón chân cũng thể nghĩ .

 

Tôi nhếch môi: “Không hại cô ngần năm , bây giờ cô một giàu , còn tìm làm gì?”

 

“Mẹ…” Nguyễn Tĩnh lóc kéo tay : “Trong lòng con, mãi mãi là ruột của con, con chỉ giả vờ qua loa với Trần Nghi Lan thôi, cũng giới giải trí là nơi đốt tiền, chi tiền cho con thì con làm gì. Mẹ quên , hồi nhỏ con sốt cõng con dầm mưa đến bệnh viện, con ăn KFC, làm thêm tích tiền đưa con ăn, còn thích ăn… Lớn lên vì nuôi con, làm ba công việc, ơi, thương con nhất ?”

 

Loading...