Không khí ấm áp giữa chúng đó tan biến sạch vì câu . còn cách nào khác, đây là vấn đề chúng thể né tránh.
Tôi há miệng, nhẹ giọng : “Mẹ bây giờ gì cũng vô ích, làm con tổn thương, cho dù xin thế nào thì thời gian cũng thể ngược. Mẹ chỉ với con, cũng là , cũng lúc đầu óc hồ đồ mà phạm sai lầm… Mẹ thật sự hối hận, từ khi sinh con ở bên , vốn dĩ nên là hậu thuẫn vững chắc nhất cho con, là bảo vệ con, nhưng bây giờ làm con khó chịu đến .”
Kiều Nhiên kinh ngạc , đó cúi đầu ôm mặt, cơ thể run rẩy tiếng động.
“Bà…”
Con bé gì đó, nhưng cổ họng nghẹn ứ, nên lời.
Tôi đến gần nhẹ nhàng vỗ lưng con bé, Kiều Nhiên đột ngột gạt tay , kìm nén cảm xúc mà vỡ òa bật nức nở.
Con bé ngẩng đầu lên, nước mắt ngừng tuôn rơi, hung hăng : “Đừng mấy lời ho ống kính nữa! Mẹ những năm qua con sống như thế nào ?”
Con bé nghẹn ngào khó : “Từ nhỏ con hiểu tại đối xử tệ với con như , rõ ràng nhà tiền, nhưng trong khi tất cả các bạn khác đều dã ngoại mùa xuân thì chỉ con là bao giờ .
Từ nhỏ con tự làm việc nhà, khi lên cấp ba con còn tiền sinh hoạt nữa, vay tiền hỗ trợ học tập nhưng vẫn đủ… Có bao nuôi con, con chịu, ngày nào cũng đói chịu nổi chỉ thể uống canh miễn phí ở căng tin, gọi bát cơm trắng nhỏ.
Vào đêm giao thừa, tất cả bạn học đều về nhà, chỉ con vì phát tờ rơi mà cảm lạnh, sốt đến 41 độ, nhưng ai chăm sóc con, chỉ thể một cô đơn trong ký túc xá…
Cho đến con hóa con còn ruột, con vui mừng đến mức nào . giống phụ nữ , trong mắt chỉ Nguyễn Tĩnh. Rốt cuộc con làm sai điều gì, tưởng con sinh chắc?”
Con bé đến xé ruột xé gan, năng cũng lộn xộn, nhưng chỉ còn sự xót xa. Trên đời bao nhiêu yêu thương con cái nhưng còn cơ hội, mà vẫn bao nhiêu vô tư làm tổn thương con cái của .
Tôi lẽ nên tìm vài lý do lời biện hộ để bao biện cho hành vi đây của nguyên chủ. cũng , sự chân thành mới là quan trọng nhất. là sai, bất kể lý do gì cũng thể làm giảm bớt nỗi đau trong lòng Kiều Nhiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/dung-dong-vao-con-gai-toi-mpfx/chuong-5.html.]
Tôi ôm lấy con bé, đau lòng : “Bây giờ nghĩ thông suốt , con chính là đứa con gái duy nhất của , về con chúng sẽ sống thật . Nếu con tha thứ cho cũng , sẽ luôn ở bên con, đợi đến khi nào con sẵn sàng tha thứ cho thì hãy với nhé…”
Lần Kiều Nhiên đẩy , con bé níu chặt lấy áo rống lên, dường như rửa sạch uất ức kìm nén bấy lâu nay.
Các fan hiểu về thế của Kiều Nhiên, những kẻ antifan màn hình cũng dần dần giảm bớt.
[Kiều Nhiên thật đáng thương, trách con bé tính cách tệ như , hóa con bé đáng thương đến thế…]
[Nói thật, chiếc vòng cổ Trần Nghi Lan đeo mười mấy vạn tệ, chắc nhà bà giàu, đối xử với Kiều Nhiên như chứ.]
[Chỉ là kịch bản thôi, bán thảm đó, tin thật, ngu ?]
…
Cùng lúc đó, Nguyễn Tĩnh cũng đang rơi nước mắt. Cô hướng về phía ống kính, trưng góc mặt nhất, nước mắt lưng tròng kể lể bản chịu bao nhiêu khổ cực trong những năm qua.
Linlin
Rõ ràng là cô theo con đường bán thảm để lấy lòng thương hại.
“Con tự nấu cơm từ nhỏ, bao nhiêu năm nay đều tự chăm sóc bản , khi lớn lên bán cho công ty quản lý để kiếm tiền… Lúc đó con mới 18 tuổi, cái gì cũng hiểu, …”
Trần Nghi Lan ôm lấy Nguyễn Tĩnh, nghiến răng mắng : “Cái đàn bà độc ác đó, thật đúng là xa đến tột cùng!”
Fan của Nguyễn Tĩnh bắt đầu lên tiếng:
[Tĩnh Tĩnh của chúng đáng thương quá mất, nhỏ thế mà coi là cây hái tiền , cứ tưởng nãy Trương Mai đối xử với Kiều Nhiên như thì bà là một , hóa tất cả chỉ là diễn thôi…]