Đổi hôn cho Thái tử Tuyệt tích sau khi mang thai ba lần - Chương 383: Nghi ngờ của Công chúa
Cập nhật lúc: 2025-09-25 23:38:36
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Vệ Trác: “……”
Hắn mà.
“Việc với làm gì? Đây là việc Bệ hạ quyết định, chẳng lẽ thể can thiệp?”
“Đại ca.” Vệ Thiền ôm lấy cánh tay Vệ Trác, “Ta sắp đến Nguyên Châu, xa quá thể với tới, đại ca giúp để mắt tới.”
“Nếu kẻ xu nịnh nào tác thành chuyện , đại ca nhất thiết giúp Bệ hạ và Nương nương ngăn cản.”
Có những lời, Đế hậu khó thể quá khó , cần họ .
Vệ Thiền chút do dự mà bán cả trai .
Thấy Vệ Trác lời nào, Vệ Thiền lay cánh tay , “Đại ca, đại ca, đại ca……”
“Được , .” Vệ Trác gần như lắc đến choáng váng, chỉ thể liên tục đáp ứng, “Được, đều theo .”
Thật , cần Vệ Thiền những lời , Vệ Trác cũng sẽ vô điều kiện về phía Tạ Dĩnh và Tiêu Tắc.
Ngày hôm , Bắc Cương sứ đoàn cung diện kiến Đế hậu.
Yến tiệc bày ở Lưu Quang Điện, quan ngũ phẩm trở lên cùng gia quyến đều mặt.
Theo tiếng xướng hòa của thái giám, Bắc Cương sứ đoàn lên điện.
Đoàn sứ giả đưa tay đặt ngang ngực, cúi đầu hành lễ, “Sứ giả Bắc Cương, bái kiến Hạ quốc Hoàng đế, Hoàng hậu.”
“Miễn lễ.” Tiêu Tắc .
Người đầu đoàn sứ giả là tâm phúc của Hô Diên Nguyên, hành lễ xong : “Chẳng mấy chốc là Vạn Thọ tiết của Hoàng đế Bệ hạ, Bắc Cương chuẩn Minh châu rực rỡ nhất thảo nguyên làm lễ vật, dâng lên Hoàng đế Bệ hạ.”
“Cầu xin Hoàng đế Bệ hạ nhận lấy.”
Lời khiến Tiêu Tắc và Tạ Dĩnh đều giật , trực tiếp tặng quà mà hề chút dạo đầu nào!
Hơn nữa còn dùng từ ngữ như “Vạn Thọ tiết” làm lễ vật, nếu Tiêu Tắc từ chối, thì chẳng là từ chối hảo ý của Bắc Cương .
Sau khi sứ giả xong, liền vỗ tay.
Theo tiếng chuông leng keng trong trẻo, một bóng hình cao ráo xinh xuất hiện bên ngoài Lưu Quang Điện.
Chiếc váy lụa màu khói xanh phụ nữ mặc lên , mặt đeo một chiếc mạng che mặt màu khói xanh, đầu cũng đội cùng màu khăn trùm đầu, giữa trán đính một viên lam bảo thạch lấp lánh ánh lửa, càng làm tôn lên làn da tuyết trắng của nàng.
Chiếc mạng che mặt che nửa khuôn mặt , chỉ để lộ đôi mắt đầy sức quyến rũ tự nhiên, khiến khỏi dò hỏi dung mạo thật của nàng.
Nàng , tà váy màu khói xanh tựa hồ mang theo tiên khí, trong phút chốc như tiên nữ giáng trần.
Nhiều nhất thời đều ngây .
Nhiều vẫn định kiến về thảo nguyên, cho rằng thảo nguyên to con thô kệch, sạch sẽ, chỉ sợ vị công chúa cũng đen nhẻm vạm vỡ, dung mạo thể sánh ngang Dạ Xoa.
Ai ngờ, vị Bắc Cương công chúa xinh đến .
Giữa sự ngây của , một giọng trong trẻo dễ vang lên, Bắc Cương công chúa cúi đầu hành lễ, “Hô Diên Ngọc bái kiến Hoàng đế, Hoàng hậu.”
Người ở cuối yến tiệc lúc ánh mắt càng chăm chú dõi theo Hô Diên Ngọc, khi Hô Diên Ngọc qua, họ đều ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng.
Trong lành dễ chịu.
Mà giọng trong trẻo của Hô Diên Ngọc, càng khiến đầu óc nhất thời trở nên trống rỗng.
“Miễn lễ.” Một giọng lạnh lùng, trầm vang lên.
Như tiếng trống lớn vang lên bên tai , khiến những đang ngây lập tức tỉnh hồn, nhiều đều cúi đầu, dám thẳng vị công chúa nữa.
Hô Diên Ngọc chậm rãi thẳng , đôi mắt thẳng Tiêu Tắc.
“Hoàng đế Bệ hạ.” Sứ giả : “Đây chính là Minh châu rực rỡ nhất thảo nguyên chúng – Ngọc công chúa điện hạ.”
“Hoàng đế Bệ hạ, Hoàng đế của chúng nguyện dẫn Bắc Cương, thần phục Bệ hạ.”
“Chỉ mong Bệ hạ thể nhận lấy lễ vật mà Bắc Cương dâng lên.”
Đây là hai việc, nhưng sứ giả vô cùng xảo quyệt trộn lẫn hai việc với , khiến cảm thấy, chỉ cần Tiêu Tắc nhận lấy công chúa, Bắc Cương mới cam tâm thần phục.
Vô hình trung tạo áp lực cho Tiêu Tắc.
Nhiều vị đại thần lúc đều về phía Tiêu Tắc, chờ đợi quyết định của .
Tiêu Tắc rõ, những Bắc Cương sứ đoàn ám chỉ điều gì, nhưng nhiều giả vờ như thấy.
Ở đây ít , nhét hậu cung của , từ lâu .
Tiêu Tắc đương nhiên khách khí, trực tiếp lạnh lùng chất vấn: “Bắc Cương đây là đang uy h.i.ế.p trẫm?”
Vẻ mặt sứ giả Bắc Cương cứng đờ, ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Tắc chằm chằm, lập tức theo bản năng giải thích, “Hoàng đế Bệ hạ hiểu lầm, đây là thành ý của Bắc Cương.”
“Hoàng đế Bệ hạ.” Giọng của Hô Diên Ngọc sức nhận diện cao, nàng tiến lên một bước, : “Ngọc ngưỡng mộ Hoàng đế Bệ hạ từ lâu, xin Bệ hạ cho phép Ngọc phụng sự bên cạnh Hoàng đế Bệ hạ.”
Nàng , ánh mắt của đều tự chủ mà đổ dồn về phía nàng .
Chỉ khuôn mặt của Hô Diên Ngọc, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ: Tuyệt đối thể để Ngọc công chúa thất vọng!
Ngay cả Tạ Dĩnh trong lòng cũng lóe lên ý nghĩ , nàng Hô Diên Ngọc với vẻ cảnh giác hơn.
Hô Diên Ngọc … chút bình thường.
Một bình thường nên “sức hút” như , ngay cả khi là nữ nhân, nàng cũng khỏi mềm lòng, giúp Hô Diên Ngọc giải tỏa ưu phiền.
Tạ Dĩnh liếc Tiêu Tắc, thấy Tiêu Tắc cau mày chặt, ngược Hô Diên Ngọc hấp dẫn, ánh mắt chỉ sự ghê tởm thuần túy.
Bất quá Tiêu Tắc ở vị trí thượng thủ, ai dám thẳng thiên nhan, vì ngoài Tạ Dĩnh , ai thấy.
Ngoài Hô Diên Ngọc.
Dù Tiêu Tắc , nhưng nàng thể cảm nhận ánh mắt chào đón rơi .
“E rằng để Hô Diên công chúa thất vọng .” Tiêu Tắc mặc dù cực kỳ ưa Hô Diên Ngọc, nhưng giọng điệu chuyện vẫn tương đối khách khí.
“Trẫm mắc bệnh chứng, những nữ tử khác thể đến gần trẫm.”
Lời của Tiêu Tắc khiến điện nhất thời đều cạn lời, chuyện Hạ quốc văn võ bá quan ai cũng , đúng là…
Giọng điệu của Bệ hạ mang theo chút kiêu ngạo như ?
Trong một dịp nghiêm túc như thế , lời , thật chút phù hợp nhỉ?
tiếc là là Tiêu Tắc, triều thần trong triều ai cách nào khác.
“Vậy thì thật sự quá trùng hợp.” Hô Diên Ngọc : “Hoàng đế Bệ hạ, Ngọc một chút y thuật, nguyện vì Hoàng đế Bệ hạ giải ưu.”
Ánh mắt Tiêu Tắc trở nên lạnh lẽo.
Hô Diên Ngọc như , chính là phân biệt cao thấp.
“Vậy cần .” Tiêu Tắc giọng cũng lạnh , “Trẫm đối với bệnh chứng của , vô cùng hài lòng.”
Tay bàn, nắm c.h.ặ.t t.a.y của Tạ Dĩnh.
Tiêu Tắc thái độ cứng rắn, hề ý cho Bắc Cương chút mặt mũi nào, ai ngờ Bắc Cương mà lùi bước.
Hô Diên Ngọc và sứ giả Bắc Cương đều gì nữa.
Điều ngoài dự liệu của nhiều đại thần Hạ quốc.
Càng khiến nhiều sinh lòng thất vọng, ban đầu còn tưởng rằng vị công chúa Bắc Cương sẽ là cửa đột phá mới cho hậu cung của Bệ hạ.
xem … là bọn họ đánh giá quá cao Bắc Cương .
Xem tình thế hiện tại của Bắc Cương, còn nghiêm trọng hơn những gì họ , mới khiến Bắc Cương lui bước và thỏa hiệp như .
Đèn hoa rực rỡ, rượu qua ba tuần.
Tiêu Tắc và Tạ Dĩnh rời .
Đế hậu sánh vai, sóng bước con đường trong Ngự Hoa Viên, Tư Nam và Trúc Thanh đều theo phía .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/doi-hon-cho-thai-tu-tuyet-tich-sau-khi-mang-thai-ba-lan/chuong-383-nghi-ngo-cua-cong-chua.html.]
Đảm bảo thể thấy, nhưng thể thấy lời riêng tư của Đế hậu.
“Bệ hạ dường như thích Bắc Cương công chúa?” Tạ Dĩnh cũng uống một ly rượu, lúc thở đều mang theo vị ngọt ngào say khướt.
Tiêu Tắc : “Yên Yên, dường như, mà là chán ghét.”
“Mùi hương nàng , khiến chán ghét.”
Điều ngoài dự liệu của Tạ Dĩnh, “Thật ? Nàng mùi hương thơm mà.”
Dù hôm nay Hô Diên Ngọc trong điện, giữ cách với họ, nhưng gió đêm thổi qua, nàng vẫn ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng.
Chính là cái mùi hương thoang thoảng đó, khiến Tạ Dĩnh chút mơ hồ.
“Mùi hương đúng.” Tiêu Tắc : “Bắc Cương truyền rằng, Hô Diên Ngọc từ khi sinh mang dị hương, thể thu hút trăm chim và bướm.”
Tạ Dĩnh gật đầu, “Ta cũng , hôm nay xem , hẳn là thật.”
Tiêu Tắc : “Hẳn là từ khi nàng sinh , ngày đêm dùng loại dược liệu nào đó, dùng nước dược liệu ngâm , mới thể khiến mùi hương thấm từng thớ thịt, mới dị hương .”
Hắn hiểu y lý.
Tuy chỉ ngửi thấy thoang thoảng dị hương, nhưng cũng thể suy đoán nhiều chuyện.
“ làm như , cực kỳ tổn hại cơ thể.” Tiêu Tắc : “Vị Bắc Cương công chúa , bề ngoài tạm , nhưng thêm vài năm nữa sợ rằng…”
“Bệ hạ hiểu thật nhiều.” Tạ Dĩnh khen ngợi.
Tiêu Tắc: “……”
Hắn Tạ Dĩnh với vẻ bất đắc dĩ, “Yên Yên!”
Tạ Dĩnh mỉm , ôm lấy cánh tay Tiêu Tắc, đầu gối lên vai , “Được , , về nhà thôi.”
Tiêu Tắc đương nhiên sẽ giận Tạ Dĩnh, ngược vì câu “về nhà” của nàng mà khóe môi cong lên.
“Ừm.” Hắn : “Về nhà.”
Trước đây đây là một cung điện lạnh lẽo, giờ đối với nàng, là một mái ấm.
Có Yên Yên, hài tử… là đủ .
“Bất quá Bệ hạ, hôm nay lời , thật sự chút tùy hứng.” Đây là Tạ Dĩnh nghĩ đến bây giờ vẫn .
Tiêu Tắc : “Ta đều làm Hoàng đế , tự nhiên gì thì .”
Nếu ngai vàng thì ý nghĩa gì?
Trong Lưu Quang Điện.
Sau khi Đế hậu rời , Bắc Cương sứ đoàn vẫn rời , mà các đại thần cũng tự tại và phóng túng hơn nhiều.
Rất nhiều nam tử, đặc biệt là những nam tử trẻ tuổi, ánh mắt đều nhịn mà về phía Bắc Cương công chúa.
Buổi yến tiệc tối nay, Bắc Cương công chúa chính là Minh châu lộng lẫy nhất.
Thậm chí ít trong lòng thầm nghĩ, mỹ nhân như , Bệ hạ thể từ chối, hổ là Bệ hạ.
Hô Diên Ngọc thản nhiên hưởng thụ ánh mắt đổ dồn về phía , từ nhỏ đến lớn đều như , nàng quen với sự tôn sùng và ngưỡng mộ của .
Mà những ánh mắt , cũng khiến nàng tìm chút tự tin.
Tối nay Hoàng đế Hạ quốc chút nể nang từ chối, còn khiến nàng cho rằng mất sức hút .
xem … đơn giản chỉ là Hoàng đế Hạ quốc mắt !
“Công chúa.”
Sứ giả Bắc Cương xuống bên cạnh nàng , : “Đừng quên lời dặn của Vương gia, nhiệm vụ của chính là hậu cung Hạ quốc, giành sủng ái của Hạ quốc Hoàng đế.”
Hô Diên Ngọc khịt mũi, trong mắt lóe lên một tia sáng âm u, “Bổn cung .”
Nàng vốn quá coi trọng nhiệm vụ , rốt cuộc thì sức hút của nàng , xưa nay từng ai thể chống cự.
bây giờ, nàng đột nhiên cảm thấy ý tứ.
Nàng tự tin : “Chỉ một đàn ông, đối với bổn công chúa mà , bao giờ là vấn đề.”
Sứ giả Bắc Cương liếc Hô Diên Ngọc, nhếch mép , “Tốt nhất là như , công chúa.”
“Ngài nên , nếu trả về, điều gì đang chờ đợi ngài.”
Lời của sứ giả Bắc Cương hề chút tôn kính nào dành cho phận Công chúa Hô Diên Ngọc, ngược , chúng mang theo sự uy h.i.ế.p và… một chút mong đợi.
Trong mắt Hô Diên Ngọc lóe lên một tia sợ hãi, đôi mắt xinh thoáng qua một nét kiên định.
Thình lình, ánh mắt nàng rơi một khác trong Lưu Quang Điện.
Nhìn thấy rời , Hô Diên Ngọc cũng trực tiếp dậy, rời khỏi Lưu Quang Điện. Vốn dĩ nàng là tâm điểm của , ngay cả khi rời cũng ánh mắt dõi theo.
Hô Diên Ngọc để tâm.
Mặc dù Hoàng đế từ chối nàng, nhưng vẫn ai dám đuổi theo, dám tùy tiện tiếp cận nàng.
“Vệ Triết.”
Hô Diên Ngọc cất tiếng, bước đến bên chiếc xe lăn của Vệ Triết, cùng bước , con đường rời cung.
Nàng thể cung, đương nhiên vẫn ở trạm dịch bên ngoài cung.
Từng luồng hương thoang thoảng theo gió tràn mũi Vệ Triết, cau mày, giọng xa cách khách khí, “Công chúa.”
Hô Diên Ngọc chằm chằm Vệ Triết.
Hôm nay Tiêu Tắc đối với nàng chút nể tình, nhưng Tiêu Tắc đầu tiên nàng gặp vì sắc của mà động lòng.
Người đầu tiên là Vệ Triết.
Đương nhiên, ở Bắc Cương chỉ một Vệ Triết vì nàng mà động lòng, vì thế nàng cảm thấy nơi gọi là Bắc Cương … thú vị làm !
Mà Vệ Triết là nàng tiếp xúc lâu nhất trong những vì nàng mà động lòng.
Ngay cả của Vệ Triết, đôi khi nàng cũng thoáng chốc ngẩn ngơ, nhưng từ Bắc Cảnh đến kinh thành, bất kể nàng cố ý quyến rũ , ánh mắt Vệ Triết vẫn luôn xa cách, bình tĩnh.
Như một khúc gỗ vô hỉ vô bi.
“Vệ Triết.”
Hô Diên Ngọc hỏi , “Bổn công chúa chẳng lẽ ?”
Vệ Triết, “Công chúa .”
Hô Diên Ngọc lập tức truy vấn, nàng nhanh chóng đến phía Vệ Triết, cúi để ngang tầm mắt với , “Vậy tại ngươi vì bổn công chúa mà động lòng?”
Ánh trăng đổ xuống, tựa như phủ lên mỹ nhân tuyệt thế mắt một tầng khăn voan mơ hồ, càng làm tôn lên vẻ tựa tiên nhân trăng của Hô Diên Ngọc.
Đôi mắt rực lửa của nàng phản chiếu ánh đèn lộng lẫy, mặt là nụ rạng rỡ, Vệ Triết mà : “Vệ Triết, bổn công chúa gả cho ngươi, ?”
Hô Diên Ngọc chắc chắn, ánh mắt và động tác hiện tại của nàng… đời ai thể cự tuyệt.
Vệ Triết giọng thanh lãnh, “Công chúa đùa.”
Dưới sự hiệu của Vệ Triết, tùy tùng của đẩy xe lăn liền vòng qua Hô Diên Ngọc, tiếp tục ngoài cung.
“Vệ Triết!”
Hô Diên Ngọc tức giận, “Bổn công chúa nào đùa, bổn công chúa là thật lòng!”
“Hay là, ngươi dám cưới bổn công chúa.”
Xe lăn của Vệ Triết hề dừng một giây.
Hô Diên Ngọc tức giận giậm chân, đợi Vệ Triết biến mất khỏi tầm mắt nàng, trong đôi mắt nheo lóe lên một đạo hàn mang…
Phượng Nghi Cung.
Tạ Dĩnh và Tiêu Tắc khi tắm gội, đang chuẩn nghỉ ngơi, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, tiếp theo là giọng gấp gáp của Trúc Thanh.
“Bệ hạ, Nương nương, truyền đến tin tức, Bắc Cương Công chúa ngất xỉu!”