Đổi hôn cho Thái tử Tuyệt tích sau khi mang thai ba lần - Chương 368: Hỏng rồi, điều hổ ly sơn?!
Cập nhật lúc: 2025-09-25 23:36:38
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4fmx81lOty
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi Trình Phong Khởi rời khỏi chỗ ở của Tuyên Duệ, tâm trạng cực kỳ tồi tệ.
Theo như dự tính, vốn dĩ chuyện nên diễn một cách đường đột như . Điều đó khiến trông vẻ thiếu thành ý. Hơn nữa, vốn cũng định cho bản thêm thời gian để xác nhận rõ lòng .
Thế nhưng Vương Ngữ Thi cố tình gây chuyện, khiến thứ thành như hiện tại.
Trình Phong Khởi về phía thị vệ bên cạnh, hỏi:
“Vương đại nhân đang ở ?”
Vừa đồng ý với Vương Ngữ Thi rằng sẽ giấu chuyện với nhà họ Vương.
Vương Ngữ Thi dám làm chuyện như , thì cũng dũng khí chịu trách nhiệm với hậu quả.
Vương Ngữ Thi đến gây rối với Tuyên Duệ, Trình Phong Khởi kịp thời đến xử lý. Những điều , Tạ Dĩnh đều .
cuộc trò chuyện giữa Trình Phong Khởi và Tuyên Duệ thì nàng thực sự rõ, dù nàng cũng cho giám sát viện của Tuyên Duệ như thế sẽ quá mức can thiệp.
Mệnh lệnh ban đầu của nàng chỉ là bảo đảm sự an của Tuyên Duệ.
Vì , khi Trình Phong Khởi cung bàn luận việc Bắc Cảnh với Tiêu Tích xong, Tạ Dĩnh liền sai gọi .
“Trình đại nhân, xin dừng bước.” Trúc Thanh : “Hoàng hậu nương nương lời mời.”
Trình Phong Khởi lập tức theo Trúc Thanh tẩm điện của Dưỡng Tâm Điện. Hiện tại thể bình thản đối diện với Tạ Dĩnh.
“Vi thần tham kiến Hoàng hậu nương nương.”
Trình Phong Khởi quỳ xuống hành lễ, dáng vẻ cung kính, còn chút gượng gạo nào như .
Tạ Dĩnh là trong cuộc, tự nhiên cũng cảm nhận rõ sự đổi trong thái độ của .
“Trình đại nhân, mời dậy.” Tạ Dĩnh , “Bổn cung hôm nay Nhị tiểu thư Vương gia đến chỗ Tuyên tiểu thư gây chuyện, là do Trình đại nhân mặt giải quyết. Vậy bổn cung hỏi, rốt cuộc hôm nay xảy chuyện gì?”
Vốn đang yên , Vương Ngữ Thi nổi điên làm gì .
Nghe đến đây, sắc mặt Trình Phong Khởi thoáng hiện vẻ hổ, nhưng nhanh chóng quỳ xuống nữa, :
“Xin Hoàng hậu nương nương thứ tội. Mọi chuyện đều do vi thần mà , là vi thần với Tuyên tiểu thư.”
Trình Phong Khởi giấu giếm, kể đơn giản chuyện gần đây mẫu tiếp xúc với phu nhân Vương gia, nhắc đến việc đến chỗ ở của Tuyên Duệ vài , dẫn đến việc Vương Ngữ Thi đến tận nơi cảnh cáo, đe dọa nàng.
“Vi thần báo cho Vương đại nhân hành vi của tiểu thư Vương gia. Tin rằng chuyện như sẽ xảy nữa.”
Tạ Dĩnh nhạy bén cảm nhận sự khác biệt trong thái độ của Trình Phong Khởi đối với Tuyên Duệ.
vẻ mặt ủ rũ của , e rằng từ chối .
Nghĩ một lát, Tạ Dĩnh :
“Trình đại nhân, tuy Tuyên Thư phản quốc, nhưng chuyện đó liên quan gì đến Tuyên tiểu thư.”
“Bổn cung xưa nay quý trọng Tuyên tiểu thư, cũng nàng vạ lây. Những lời đồn đãi bên ngoài, mong ngài để tâm hơn một chút.”
Nàng cũng hẳn là tạo cơ hội cho Trình Phong Khởi, chỉ là Tuyên Thư phản quốc đó, bản nàng là Hoàng hậu, nhất cử nhất động đều đại diện cho ý chỉ của bệ hạ và triều đình, tuyệt đối thể quá cận với Tuyên Duệ nữa.
Chuyện giao cho Trình Phong Khởi xử lý là nhất.
“Dạ!” Trình Phong Khởi chút do dự liền đáp, “Xin Hoàng hậu nương nương yên tâm, vi thần tuyệt đối phụ sự kỳ vọng của nương nương.”
Tạ Dĩnh gật đầu, :
“Trình đại nhân, làm việc .”
Trình Phong Khởi dậy, xoay rời như chợt nhớ điều gì, liền đầu , nghiêm túc Tạ Dĩnh:
“Hoàng hậu nương nương, vi thần cáo lui.”
Không hiểu , Tạ Dĩnh trong lời từ biệt của Trình Phong Khởi một tầng ý nghĩa khác.
Lời “cáo lui” , chỉ là rời khỏi tẩm điện lúc , mà còn là... buông bỏ nàng, và thật lòng thích Tuyên Duệ .
Tạ Dĩnh tuy cảm thấy Trình Phong Khởi làm chút ngốc nghếch, nhưng vẫn gật đầu:
“Trình đại nhân, chúc ngài hạnh phúc.”
Nàng luôn cảm thấy tình cảm của Trình Phong Khởi khiến nàng đau đầu.
Dù là với nàng với , đều chuyện .
Trình Phong Khởi rời khỏi tẩm điện.
“Sao trẫm thấy thuận mắt hơn nhỉ?” Giọng của Tiêu Tắc vang lên. Tạ Dĩnh sang , bật : “Thật ? Thiếp cảm thấy đổi gì cả.”
Tiêu Tắc cũng những lời Trình Phong Khởi , giờ hiểu rõ tình hình phía Tuyên Duệ.
Chàng :
“Vừa Tư Nam nhận thư do Tư Bắc và Thiện Thiện gửi đến.”
Tạ Dĩnh lập tức phấn chấn:
“Có tin tức của họ ? Trong thư gì ?”
“Bọn họ lên đường đến Bắc Cảnh.” Tiêu Tắc , “Ngoài hai họ , còn vài nữa trong trại của Thiện Thiện cũng cùng, đều là để ‘thanh lý môn hộ’ ở Bắc Cảnh.”
“Họ đang di chuyển với tốc độ nhanh nhất.”
Tạ Dĩnh lập tức thở phào, Tiêu Tắc , cả hai đều phần nào yên lòng.
Chờ Thiện Thiện đến, chuyện Bắc Cảnh hẳn sẽ giải quyết.
Sau một lúc, Tiêu Tích :
“Tư Bắc còn với một chuyện khác.”
“Gì ?”
Tạ Dĩnh chút ngạc nhiên Tiêu Tắc . Chuyện gì khiến giọng điệu của phức tạp như ?
Tiêu Tắc :
“Chuyện Tư Bắc và Thiện Thiện thành là thật.”
“Chỉ là do Thiện Thiện cưới, còn Tư Bắc gả. Tư Bắc đây là truyền thống và quy tắc của tộc Thiện Thiện, nên cầu xin cho phép.”
Tư Bắc là của Tiêu Tắc . Dù từng can thiệp chuyện tình cảm của , nhưng việc Tư Bắc dùng chữ “cầu xin” cho thấy sự nghiêm túc.
Tạ Dĩnh thấu suy nghĩ của Tiêu Tắc , nhưng cố tình mỉm hỏi:
“Vậy bệ hạ nghĩ ?”
Tiêu Tắc nhướng mày:
“Tư Bắc dù cũng là của trẫm, thể ‘gả ’? Hay là hủy hôn sự , xem như từng xảy ?”
Lời còn dứt, cảm nhận ánh mắt sâu xa của Tạ Dĩnh rơi lên như thể đang xem trò vui.
Tiêu Tắc liền khẽ ho một tiếng, nghiêm nghị hỏi:
“Ý của nàng thì , Dĩnh Dĩnh?”
Tạ Dĩnh thuận miệng theo:
“Bệ hạ minh.”
Tiêu Tắc bất đắc dĩ, nàng rõ ràng sớm suy nghĩ của , lúc còn cố ý trêu chọc.
Hai lúc chỉ là vợ chồng đùa vui với , tất nhiên cần để ý đến gì gọi là “quân vô hí ngôn” (lời vua thể đùa). Dù ngoài cũng .
lúc , bên ngoài điện vang lên tiếng bước chân, giọng Tư Nam truyền :
“Bệ hạ, nương nương, việc gấp bẩm báo!”
Giọng Tư Nam nghiêm túc, cho thấy tuyệt đối chuyện nhỏ.
“Vào .”
Tiêu Tắc và Tạ Dĩnh lập tức thu vẻ mặt đùa cợt, trở thần thái nghiêm nghị của Hoàng đế và Hoàng hậu.
Tư Nam bước , nét mặt nghiêm trọng:
“Bệ hạ, nương nương, vài khu vực giám sát nghiêm ngặt xảy vấn đề.”
Tiêu Tắc và Tạ Dĩnh lập tức biến sắc.
Những khu vực giám sát nghiêm ngặt đó là do khi tin tức từ Bắc Cảnh truyền về, Tiêu Tích và Tạ Dĩnh mới phân chia và bố trí.
Việc bảo mật cực cao, chỉ giao cho Tư Nam phụ trách. Người bên chỉ làm nhiệm vụ giám sát, còn nguyên nhân thì ai .
Tư Nam :
“Là Nam Phong Lâu và Xuân Phong Lâu.”
“Hôm nay trong lâu vài nương thấy khó chịu, trong lúc trò chuyện mới gần đây việc làm ăn ngày càng ế ẩm, khách là lạ.”
“Hơn nữa, khách mới chỉ đến một , trong lâu cũng nhiều thể khó chịu.”
Khi đến đây, Tư Nam phần e ngại, bởi dù gì thì mấy chuyện dơ bẩn thế , mặt Hoàng đế và Hoàng hậu cũng cảm thấy… tự nhiên cho lắm.
“Thuộc hạ lấy danh sách các nương và khách đến lui ở hai lâu đó, xin Bệ hạ và nương nương định đoạt.”
Tiêu Tắc và Tạ Dĩnh liếc , trong lòng đều nặng trĩu.
“Lập tức gửi tin đến Bắc Cảnh, bảo Thiện Thiện cử hai về kinh. Ngoài , cử Thái y đến kiểm tra cho những , xem liên quan đến cổ trùng .” – Tiêu Tích lệnh.
Nghỉ một lát, :
“Theo kế hoạch đó, chia khu vực trong kinh thành , ở khu tự tiện lui tới khu khác.”
“Có như mới hạn chế tối đa sự lây lan của cổ trùng.”
“Những triều thần tên trong danh sách, sắp xếp riêng một chỗ cho họ, những từng tiếp xúc với họ thì ở một nơi khác.”
“Tất cả đều tiếp xúc thêm với ai khác.”
Những mệnh lệnh , Tiêu Tắc và Tạ Dĩnh đưa gần như cần suy nghĩ, vì hai chuẩn sẵn từ .
Tuy vẫn rõ rốt cuộc là ai chuyện ở Bắc Cảnh, nhưng thể vươn tay quân doanh thì lý gì thể tay với kinh thành?
Cho nên, họ sớm phòng .
Cùng lúc đó, Tư Bắc và Thiện Thiện mang theo tộc nhân của Thiện Thiện cưỡi khoái mã đến Bắc Cảnh.
Từ đất Thục đến Bắc Cảnh còn xa hơn từ kinh thành, nhưng Tư Bắc dẫn đầu, dọc đường đều dùng đặc quyền cao nhất, gần như nghỉ ngơi, cứ thế ngựa phi nhanh.
Tộc nhân của Thiện Thiện cưỡi ngựa, Tư Bắc đành sắp xếp chở họ theo. Tất nhiên, mỗi con ngựa chở hai , nên việc ngựa dọc đường càng gấp rút hơn — bằng ngựa sẽ chịu nổi.
Cứ như ngày đêm gấp rút, cuối cùng họ cũng đến Bắc Cảnh.
Sự việc ở Bắc Cảnh xảy đột ngột. Khi chuyện nổ thì Phó Thần mặt, nhưng ba em nhà họ Vệ, nhanh định cục diện.
Chờ Phó Thần đến nơi, sẽ thể đưa các biện pháp xử lý phù hợp — bộ Bắc Cảnh trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Dù loại trùng rõ tên vẫn đang lây lan, nhưng tốc độ chậm rõ rệt.
Trong tình hình như , nếu lặng lẽ thâm nhập Bắc Cảnh là điều thể.
Thế nên, Tư Bắc dứt khoát xuất hiện công khai, dẫn theo Thiện Thiện và tộc nhân gặp Phó Thần.
Phó Thần sớm nhận tin, cũng quen Tư Bắc nên khách sáo gì, lập tức đích dẫn Tư Bắc và Thiện Thiện cùng đến xem các bệnh nhân.
Vừa thấy những đó, sắc mặt Thiện Thiện và tộc nhân lập tức trầm xuống.
Chị Lan của Thiện Thiện – Công Lan – khẽ :
“Quả thật là cổ trùng… nhưng … từng thấy loại .”
Thiện Thiện đáp:
“Là Thực Hồn Cổ.”
Lời , đều biến sắc.
“Xem đúng là bọn họ .” – Giọng Công Lan chút tiếc nuối, nhưng nhiều hơn vẫn là thất vọng.
Một gái khác :
“Thực Hồn Cổ cực kỳ tàn độc, cấp thấp, ý thức, chỉ cắn nuốt huyết nhục để sinh trưởng. Nó sớm liệt danh sách cấm cổ của tộc. Chẳng lẽ bọn họ điên ?”
Công Lan cũng :
“Tộc luật ghi rõ, tuyệt đối tùy tiện dùng cổ trùng với quy mô lớn. Ta thấy bọn họ đúng là điên , mà còn điên nhẹ.”
Thiện Thiện lời của các tỷ , trong lòng quyết định, liền :
“Bắt đầu xử lý thôi.”
" đó là chuyện .
Từ khi hấp thu cổ trùng trong cơ thể Tiêu Tích năm ngoái, bổn mệnh cổ của Thiện Thiện bước đột phá lớn.
Tuy quá trình vô cùng đau đớn, nhưng kết quả vô cùng đáng giá.
Cũng chính vì thế, khi Tạ Dĩnh dùng cổ trùng để dụ dỗ nàng, nàng lập tức mắc câu, vì một tia hy vọng thể ở Đông cung.
Sức hấp dẫn quá lớn.
“Thiện Thiện nương,” — giọng Phó Thần vang lên, “thế nào? Có cách giải ?”
Lúc Thiện Thiện cùng các tỷ trò chuyện, tuy cố tình giữ cách, nhưng Phó Thần tai mắt thính nhạy, vẫn đôi chút.
Hơn nữa, sự giận dữ trong thái độ của các gái cũng phần nào thể hiện vấn đề.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/doi-hon-cho-thai-tu-tuyet-tich-sau-khi-mang-thai-ba-lan/chuong-368-hong-roi-dieu-ho-ly-son.html.]
Nghe Phó Thần hỏi, mấy Công Lan đều lập tức im lặng, ánh mắt dồn hết lên Thiện Thiện, đợi nàng trả lời.
Ra ngoài hành sự, Thiện Thiện là thiếu tế ti, tất nhiên đại diện cho tộc — tất cả đều do nàng quyết định.
Thiện Thiện gật đầu, nghiêm túc trả lời:
“Người tay quả thực là phản đồ trong tộc .”
Phó Thần , ánh mắt lập tức lạnh như băng:
“Vậy mấy loại trùng … cách giải ?”
“Có.” Thiện Thiện gật đầu, nhưng Công Lan bên cạnh liền lên tiếng bổ sung:
“… khó.”
“Tướng quân điều loại cổ tên là Thực Hồn Cổ, chỉ cần hấp thu huyết nhục là thể sinh trưởng và sinh sôi, hơn nữa tốc độ cực nhanh.”
“Vì thế, tuy diệt Thực Hồn Cổ khó, nhưng một khi nó tiến cơ thể , thì sẽ phá hủy nhanh, cứu về cũng chẳng dễ dàng gì.”
“Hơn nữa lượng quá nhiều, chỉ sợ tốc độ giải quyết sẽ thể nhanh .”
Trên mặt Công Lan đầy vẻ lo lắng. Nàng đang chối bỏ trách nhiệm, mà chỉ thấy cần thiết rõ chuyện ngay từ đầu.
Để tránh khi hành động , trách họ làm việc hiệu quả.
Việc khó, họ thể làm, nhưng đừng kỳ vọng quá cao.
Thiện Thiện cũng phản bác. Lời của tỷ tỷ Lan nàng thấy sai.
Trước khi Thiện Thiện và các tỷ đến, Phó Thần tất nhiên cũng chờ — lệnh cho các ngự y trong quân doanh nghiên cứu loại trùng , nhưng gặp nhiều khó khăn.
Giờ Công Lan , Phó Thần cũng lấy làm lạ, chỉ nghiêm túc gật đầu:
“Đã là như , thì càng thể chậm trễ. Làm phiền các nương lập tức bắt tay cứu !”
“Những đều là binh sĩ quân doanh, gánh vác trách nhiệm bảo gia vệ quốc, lưng là cha già và con nhỏ. Cứu một là cứu một gia đình.”
Phó Thần thẳng thắn bày tỏ, hi vọng Thiện Thiện và các nương hiểu tầm quan trọng.
Công Lan và các gái biểu lộ cảm xúc gì, bởi mục đích họ đến đây là để tiêu diệt phản đồ.
Thiện Thiện thì nghiêm túc gật đầu:
“Tướng quân yên tâm, chuyện giao cho chúng .”
Phó Thần từng gặp Thiện Thiện ở Đông cung, nàng là của Tạ Dĩnh, tất nhiên vô cùng yên tâm.
Nghe liền thở phào một , cúi đầu thi lễ:
“Làm phiền chư vị .”
“Nếu bất cứ yêu cầu gì, cứ việc . Miễn là trong khả năng, chúng tuyệt chối từ.”
Tâm nguyện của chỉ một: Cứu càng sớm càng .
“Được.” — Thiện Thiện gật đầu, sang với Công Lan:
“Tỷ Lan, bắt đầu thôi.”
Bổn mệnh cổ trong cơ thể Thiện Thiện thể tạo uy lực áp chế với các loại cổ khác. Chỉ cần nàng phóng thích khí tức, cổ trùng đều thu chịu phục.
Thiện Thiện suy nghĩ một chút, vẫn quyết định chuyện .
Dù nàng tin tưởng các tỷ trong tộc, nhưng Tạ Dĩnh từng dặn: phòng thể tâm — huống hồ trong quân doanh, lời tiếng nhiều.
Nàng chỉ cần phóng uy áp cổ, Công Lan và các tỷ sẽ thuận lợi làm việc, hiệu quả gấp đôi.
Thế là Thiện Thiện và Công Lan bắt đầu hành động. Tư Bắc luôn theo bảo vệ an cho họ.
Chuyện Tư Bắc từng phản đối.
Dù gì các gái cũng năng lực tự bảo vệ, đang ở giữa quân doanh, giữa muôn — tay với họ dễ.
Tư Bắc rời , tự truy tìm phản đồ.
Bởi nhận hồi âm của Hoàng thượng, đồng ý chuyện hôn sự giữa và Thiện Thiện. Thiện Thiện là thê chủ của .
Hắn cũng là của tộc, việc truy tìm phản đồ là chuyện hợp tình hợp lý.
Phó Thần thẳng thắn bác bỏ:
“Vệ Sâm dẫn lục soát, theo thì manh mối.”
“Thiện Thiện nương và các tỷ vô cùng quan trọng với Bắc Cảnh. Tuyệt đối thể xảy bất trắc. Ngoài ngươi , còn ngầm bố trí hơn mười bảo vệ.”
Mấy gái chỉ là vài sinh mạng, mà còn liên quan tới tính mạng của hàng vạn binh sĩ.
Tư Bắc đành bất đắc dĩ, một bước rời mà ở bên cạnh Thiện Thiện.
Nhờ uy áp từ bổn mệnh cổ, việc tiêu diệt Thực Hồn Cổ trở nên dễ dàng hơn nhiều. Thiện Thiện và Công Lan chịu trách nhiệm “dọn trùng”, các đại phu còn thì lo điều dưỡng thể cho các binh sĩ.
Dù , tiến độ vẫn nhanh như mong đợi.
Thực Hồn Cổ sinh sôi quá nhanh, trúng cổ quá nhiều — Thiện Thiện đành sắc thuốc thảo dược cho họ uống, để ức chế cổ trùng trong cơ thể.
Vì thuốc ngâm qua bổn mệnh cổ của nàng, nên hiệu quả áp chế nhất định.
Nàng cũng truyền phương pháp trừ Thực Hồn Cổ cho các ngự y, nhờ đó tốc độ chữa trị nhanh lên rõ rệt.
Ba ngày , phần lớn các binh sĩ trúng cổ cứu chữa gần hết.
Thiện Thiện và các tỷ thở phào nhẹ nhõm, ba ngày gần như ngủ nghỉ.
Vừa thấy Tư Bắc, Thiện Thiện một lời, liền ngã thẳng !
Tư Bắc phản ứng cực nhanh, lập tức đỡ lấy nàng, bế ngang nàng lên, bước về nơi ở do Phó Thần sắp xếp.
Thiện Thiện trong lòng sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt nhỏ nhắn dường như gầy nhiều, lúc thở trở nên đều đặn.
Chỉ mới ngã xuống một lát, nàng ngủ mất .
Tư Bắc xót xa thôi, cảm thấy trong lòng vốn gầy yếu, nay càng nhẹ hơn, ôm lên tốn chút sức nào.
Hắn sắp xếp cho nàng nghỉ ngơi xong, nhất thời cũng nỡ rời , liền xuống bên mép giường, gương mặt đang say ngủ của Thiện Thiện, khóe môi kìm cong lên.
Hắn thầm nghĩ: Chẳng trách bệ hạ yêu nương nương đến .
Thì yêu một , là chuyện đẽ đến thế.
Tư Bắc cũng ngắm bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng gọi:
“Tư đại nhân, ngài ở đó ?”
“Hầu gia cho mời ngài qua đó.”
Hầu gia mà đó nhắc đến, tự nhiên là Phó Thần.
Tư Bắc chậm trễ, liếc Thiện Thiện đang ngủ say, dậy rời . Vừa bước qua cửa, nét mặt liền đổi — lạnh lùng, nghiêm nghị, đúng như bản tính xưa nay.
Hắn lúc Thiện Thiện và Công Lan cùng các nương đều đang nghỉ ngơi, cho dù rời , vẫn còn của Phó Thần âm thầm canh gác, bảo vệ an cho họ.
Hắn yên tâm, liền theo vệ binh tới lều chỉ huy.
Trong lều chỉ Phó Thần, những còn cũng là Tư Bắc quen.
“Ngài đến .” — Phó Thần mở lời, “Ta Thiện Thiện nương và các vị nghỉ, nên cố ý gọi ngài tới.”
Tư Bắc khựng .
Ý gì đây?
Hắn ở cũng là đại diện cho bệ hạ, giờ thành đại diện cho Thiện Thiện ?
cũng ý kiến gì, chỉ chút chột , âm thầm hi vọng bệ hạ chuyện sẽ giận ...
“Vệ đại nhân tìm ?” — Tư Bắc thấy Vệ Sâm (Vệ Xán), trong lòng đoán chút ít.
Triệu Anh trong quân chức vụ, Vệ Sâm cũng , nên xưng hô là "Vệ đại nhân".
Vệ Sâm gật đầu:
“Tóm , tổng cộng bốn .”
Tư Bắc nhíu mày:
“Số đúng. Thiện Thiện từng với , rời khỏi trại sáu thanh niên, thêm một trung niên, tổng cộng bảy .”
Vệ Sâm gật đầu:
“Đã thẩm vấn . Họ .”
“Không ?” — Giọng Phó Thần vang lên, đầy nghi hoặc và ngờ vực.
Vệ Sâm gật đầu:
“Đã dùng ít cách , họ đều . Chúng chia thẩm vấn riêng từng , những chi tiết họ kể về việc rời trại sai lệch gì nhiều, hẳn là dối.”
“Bốn là cùng rời trại, còn ba còn ... thể là một nhóm khác?”
Vệ Sâm đang suy đoán một cách hợp lý.
Phó Thần tất nhiên tin tưởng năng lực thẩm vấn của Vệ Sâm, liền hỏi tiếp:
“Là ai xúi giục họ hạ cổ độc lên binh sĩ Bắc Cảnh?”
Hơn nữa còn là loại độc tàn ác như Thực Hồn Cổ.
Dù Phó Thần và ba nhà họ Vệ cố gắng hết sức cứu , nhưng vì đợt bộc phát cổ trùng , vẫn khiến họ tổn thất mấy nghìn .
Thậm chí, còn nhiều tuy giữ mạng, nhưng do cổ trùng gây tổn thương thể phục hồi, còn đủ điều kiện ở quân doanh.
Thiệt hại , quá nặng nề.
Phó Thần hận đến mức moi t.i.m những kẻ đó !
Giờ nhắc tới chuyện , giọng của giấu nổi sát khí.
“Họ … .” — Vệ Sâm cũng mặt mày khó coi, “Chỉ đưa cho họ một khoản tiền, bảo làm việc , thì họ làm.”
“Khi bắt họ, bọn chúng chuẩn rời khỏi Bắc Cảnh.”
Rầm!
Phó Thần đập mạnh một cái lên bàn, sắc mặt âm trầm như mực.
Tư Bắc cũng trầm ngâm khó chịu.
Từ nhỏ theo Tiêu Tích, dù từng g.i.ế.c , nhưng bao giờ tay với vô tội, càng thể hại những binh sĩ đang vì nước mà chiến đấu.
Những kẻ đó thật sự... coi trời bằng vung.
“Không thể chậm trễ. Ta đánh thức Thiện Thiện.” — Tư Bắc ,
“Có lẽ các nàng sẽ cách khác để thẩm vấn.”
Dù trong lòng vẫn xót xa cho Thiện Thiện, nhưng việc lớn quan trọng hơn, hiểu rõ nặng nhẹ.
Phó Thần và Vệ Sâm , gì, xem như ngầm đồng ý.
Tư Bắc về lều, Thiện Thiện vẫn đang ngủ say.
Nét mặt dịu nhiều, đến mép giường xuống, khẽ đẩy vai nàng:
“Thiện Thiện, tỉnh dậy , việc gấp”
Bốp!
Câu còn xong, Thiện Thiện giơ tay đánh một cái.
Không vì tỉnh, mà là phản ứng vô thức trong giấc ngủ, giống như đang đuổi con muỗi kêu vo ve bên tai.
Tay nàng đập lên mũi cao và hàm răng trắng đều của Tư Bắc, làm tay nàng đau rát!
cũng nhờ mà Thiện Thiện tỉnh hẳn.
Cả nàng mơ màng hồn, đôi mắt ngái ngủ, gương mặt đầy mệt mỏi, Tư Bắc với ánh mắt mơ hồ.
Giây tiếp theo, Thiện Thiện nhào thẳng lòng , vòng tay ôm lấy cổ , cằm tựa vai , giọng vốn trong trẻo lúc khàn đặc:
“Ta ngủ… mấy ngày ?”
Tư Bắc xót xa khôn tả:
“Một chén thôi.”
“Hả?” — Thiện Thiện càng mơ màng hơn, tin nổi những gì . Cái đầu ngơ ngác, theo kịp.
Dáng vẻ rơi mắt Tư Bắc, chỉ thấy nàng đáng yêu đến vô cùng.
Tư Bắc kiềm , hôn nhẹ lên môi Thiện Thiện, :
“Có việc gấp — Vệ đại nhân bắt mấy bỏ trốn khỏi trại, nhưng chỉ tóm bốn tên.”
“Nên nàng qua xem thử, liệu còn cách nào khiến họ mở miệng .”
Thiện Thiện lập tức tỉnh táo !
Ánh mắt còn mơ hồ lập tức trở nên sáng rực. Nàng định dậy ngay:
“Có! Để qua đó!”
“Đối phó bọn chúng, cả đống cách!”