Đợi Ánh Trăng Rơi - Chương 62: Cậu đừng đi theo tôi
Cập nhật lúc: 2025-09-13 02:39:38
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
<ĐỢI ÁNH TRĂNG RƠI>
Trans: XiaoZhu
Beta: Meow
CHƯƠNG 62
“Cậu đừng theo ”
Hình như đây là đầu tiên Tô Tuế Hứa Kim Triêu hát. Trước đây, dù họ cùng đến KTV vài , vẫn chỉ bên cạnh cô, lặng lẽ cầm điện thoại, khiến cô từng nghi ngờ liệu hát .
Lúc , khi thấy điều chỉnh micro, ánh đèn màu xoay tròn hắt xuống gương mặt, Tô Tuế ngẩng mắt , bất giác nhận ánh mắt đang hướng về phía .
“Anh nguyện hát một bài nơi góc phòng, dù âm thanh vang dội đến , tất cả cũng chỉ vì em. Xin hãy lắng thật kỹ… và đừng gì.”
Giọng hát trầm ấm, dịu dàng như lan tỏa tận sâu trong lòng, khiến Tô Tuế khẽ thấy cay nơi khóe mắt. Không rõ vì ký ức xưa ùa về do chuyện xảy hai ngày , cảm xúc trong cô dâng lên mãnh liệt.
Khi giai điệu lắng xuống, cả phòng vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt. Ai nấy đều hát thêm một bài nữa.
Lúc , ai bỗng lên tiếng: “Ê, các còn nhớ ? Hồi cấp ba , một ngày giờ học, đài phát thanh của trường phát bài hát đến bảy, tám liền.”
“Nhớ chứ, lúc đó náo động cả trường luôn.”
Câu chuyện nhanh chóng thu hút sự chú ý của vài vốn chẳng chuyện khi .
“Hả, ý các là… Hứa Kim Triêu chính là phát bài hát đó ?”
“Trời đất, phản xạ nhanh thật, giờ tớ mới hiểu !”
“Ồ~”
Ánh mắt đồng loạt dừng Hứa Kim Triêu và Tô Tuế, mang theo vài phần ẩn ý. Trong đó, đương nhiên cả Trương Duyệt.
Tô Tuế khẽ nhếch môi, chợt thấy lời giải thích đây của với cô dường như đều trở nên vô nghĩa.
Có lẽ nhận sự ngượng ngùng của cô, liền khéo léo đổi chủ đề. Ai đó than rằng hát mãi cũng chán, đề nghị cả nhóm cùng chơi trò chơi.
“ chơi gì đây nhỉ?” – cả phòng rộn ràng bàn tán.
“Chọn cái gì đơn giản thôi.” – giọng Hứa Kim Triêu bất ngờ vang lên.
Cả đám đồng loạt sang . Có hỏi: “Trò gì?”
Ngồi ở góc ngoài cùng, Hứa Kim Triêu khoanh chân thoải mái, một tay đặt lên lưng ghế sofa, ngón tay khẽ gõ nhịp. Anh nhếch môi : “Thật thách, thế nào?”
Không khí vốn đang háo hức bỗng khựng .
“Cậu chỉ nghĩ trò cũ rích thôi ? Không gì mới mẻ ?”
Có chê bai, nhưng cũng vài hưởng ứng.
“Thôi , cứ chơi . Vừa nãy chê trò cũ đúng ? Đợi lát nữa tớ sẽ cho tay.”
Mọi ầm lên. Rồi nhanh chóng thống nhất quy tắc: tất cả thành vòng tròn, lượt xoay chai. Miệng chai chỉ ai thì đó trả lời câu hỏi của xoay, nếu trả lời thì uống rượu.
Trong lòng Tô Tuế, thật cô từ chối…
Nếu Tô Tuế nhầm thì , ánh mắt Hứa Kim Triêu rõ ràng dừng cô.
Cô còn đang băn khoăn ánh ẩn chứa ý gì, thì bất chợt thấy đồng loạt “Ồ” lên. Lúc cô mới nhận miệng chai rượu bàn đang chỉ thẳng về phía .
“...”
Ngẩng đầu lên, Tô Tuế bắt gặp ánh mắt . Hứa Kim Triêu cong môi, nụ mơ hồ như như , chăm chú cô rời.
Quả nhiên… là cố ý.
Mọi ánh xung quanh cũng lượt đổ dồn về phía hai , đầy ẩn ý tò mò. Ngay cả chậm hiểu nhất cũng thể nhận trong khí đang tồn tại điều gì đó khác lạ.
Tô Tuế khẽ mỉm , trong đáy mắt thoáng ánh lên tia cảnh cáo: Hãy chú ý lời và hành động của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/doi-anh-trang-roi/chuong-62-cau-dung-di-theo-toi.html.]
Hứa Kim Triêu dường như chẳng để tâm. Khóe môi nhếch lên, ánh mắt dừng cô vài giây, chậm rãi hỏi: “Bây giờ còn thích nhạc của Châu Kiệt Luân ?”
“...”
Cả phòng lặng một thoáng, đó đồng loạt bật tiếng “chậc” đầy tiếc nuối. Họ còn tưởng rằng sẽ câu hỏi gì thật kịch tính.
“Này, Hứa Kim Triêu, bảo vệ quá đấy. Câu dễ thế mà cũng hỏi ?” – trêu chọc.
Anh nghiêng đầu, liếc họ bằng ánh mắt hờ hững, nhướng mày: “Được thôi. Đợi đến lượt , sẽ hỏi một câu thú vị.”
“Đừng, đừng… Tớ đùa mà.”
Màn đùa qua , ánh mắt dồn về phía Tô Tuế, như giục cô mau chóng trả lời để trò chơi tiếp tục.
Cô khẽ mím môi, cụp mắt xuống. Vài giây mới ngước nữa, giọng trầm thấp: “Bây giờ… nữa.”
“Được , lượt tiếp theo nào.”
CweetCweet>
Trò chơi tiếp tục rộn ràng, nhưng Hứa Kim Triêu dường như mấy bận tâm. Ngồi chếch ngoài, vẫn lặng lẽ về phía Tô Tuế.
Ánh mắt như tìm kiếm một kẽ hở nào đó gương mặt cô. Thế nhưng Tô Tuế che giấu khéo, gần như để lộ chút cảm xúc nào.
Cuối cùng, thu ánh , khóe môi khẽ nhếch thành một nụ nhạt.
Nếu đêm hôm đó cô uống say, ôm lẩm bẩm những lời chẳng nên … thì lẽ thật sự tin lời dối của cô.
___________________________
Cuộc tụ họp kết thúc khá sớm. Tô Tuế ghé qua nhà vệ sinh, lúc bước thì khéo gặp Trương Duyệt đang điện thoại.
“Này, Tô Tuế, chồng tớ đến đón . Cậu về cùng ?”
“Không cần , . Một tớ về cũng .” – Tô Tuế mỉm từ chối.
Trương Duyệt vốn định thêm điều gì đó, nhưng ánh mắt vô tình dừng ở một bóng đang cách đó xa. Chỉ thoáng chốc, giọng cô lập tức đổi: “Vậy , các cứ chuyện nhé. Tớ đây.”
Tô Tuế khẽ nhíu mày, phần mơ hồ theo bóng dáng bạn rời .
“Các” là ai chứ?
Đêm nay, gió mang theo chút se lạnh. Nhiệt độ giảm, song đường phố vẫn còn đông đúc, rộn ràng. Xem đồng hồ, mới gần mười giờ, Tô Tuế liền quyết định dạo thêm một vòng mới về nhà.
Đi hết con phố thương mại sầm uất, cô rẽ sang con đường học viện yên tĩnh hơn. Hai bên tường phủ kín những bức graffiti sinh động – nào là nhạc cụ, nào là nhân vật hoạt hình đầy màu sắc.
Những cây sung ven đường cũng bắt đầu đ.â.m chồi, ánh đèn vàng ấm áp trông vô cùng mắt. Cảnh vật khiến cô nhịn , liền rút điện thoại chụp một tấm. lúc , phía vang lên một tiếng còi xe ngắn.
Cô nghiêng đầu, chỉ nghĩ rằng chắn đường, liền bước lên vỉa hè. chiếc xe vẫn chậm rãi bám theo.
Tô Tuế khựng , chăm chú kỹ. Sao… quen mắt thế nhỉ?
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, cửa kính xe hạ xuống.
Hứa Kim Triêu trong xe, một tay đặt hờ lên khung cửa, tay còn giữ vô lăng. Ánh mắt trầm tĩnh, khóe mày khẽ nhướng: “Tôi đưa về.”
“...Không cần .” – Tô Tuế liếc , tiếp tục bước .
Hứa Kim Triêu cũng thêm gì, chỉ lái xe chậm rãi theo .
Đi vài bước, Tô Tuế dừng, đầu , giọng mang chút bất lực: “Cậu đừng theo nữa, tự .”
“Ừ. Vậy cứ tiếp tục .”
“...”
Nói về cảm xúc, Tô Tuế vẫn luôn là kiểu do dự, mâu thuẫn với chính , thêm phần nhút nhát.
Có lẽ vì , khi uống say, cô vô tình bày dáng vẻ thất tình mặt . Cũng lẽ bởi thái độ mập mờ của Hứa Kim Triêu luôn khiến cô thấp thỏm, chẳng yên lòng.
Tóm , đến giờ Tô Tuế vẫn đối diện với thế nào.
Cô khỏi bước nhanh hơn.
Chẳng mấy chốc, mắt hiện một con hẻm nhỏ, bên trong san sát những quầy sạp nhỏ. Trong lòng cô thoáng lóe lên một ý nghĩ: Có lẽ… chiếc xe của sẽ thể .