Đợi Ánh Trăng Rơi - Chương 58

Cập nhật lúc: 2025-09-13 02:35:31
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

<ĐỢI ÁNH TRĂNG RƠI>

Trans: XiaoZhu

Beta: Meow 

CHƯƠNG 58

Tô Tuế lập tức nhéo cánh tay Tiểu Ngư, ghé sát nhỏ: “Cậu khẽ thôi! Với , thể đổi cách diễn đạt khác ?”

Dư Tiểu Tiểu chớp mắt cô, gì mà đẩy cô lên xe.

Hứa Kim Triêu sắp xếp hành lý xong , thấy Tô Tuế cùng bạn ở hàng ghế , cũng chẳng gì thêm.

Xem đồng hồ, nghiêng đầu hỏi: “Bạn chắc ăn gì, chúng ăn nhé?”

“Được…” – Dư Tiểu Tiểu gật đầu thì Tô Tuế kéo , nhanh miệng đáp : “Không cần , cô ăn cơm hộp máy bay , đúng ?”

Nhìn ánh mắt hiệu liên tục của Tô Tuế, Dư Tiểu Tiểu chỉ đành phụ họa: “, ăn .”

“Vậy thôi.” – Hứa Kim Triêu khẽ gật đầu, mắt về phía Tô Tuế.

Bị ánh chạm tới, Tô Tuế chột . Thật hề cố ý dối, chỉ lo cái miệng giữ của Tiểu Ngư, ở lâu thêm chút thôi là chẳng sẽ buột miệng điều gì nữa.

Dư Tiểu Tiểu cũng nhận điều đó, ghé tai Tô Tuế thì thầm chắc nịch: “Cậu yên tâm, tớ sẽ lung tung .”

Tô Tuế lườm cô, mặt rõ mấy chữ: Tớ tin.

Trên đường về vốn dĩ khá thuận lợi, nhưng đến đoạn cao tốc gần sân bay xảy vụ va chạm liên khiến xe cộ ùn tắc.

Ngồi trong xe, Dư Tiểu Tiểu mấy suýt nữa bật hỏi rốt cuộc hai bắt đầu từ khi nào, nhưng mỗi ánh mắt cảnh cáo của Tô Tuế, cô nén .

Cuối cùng về tới nhà, nhân lúc Hứa Kim Triêu đỗ xe, Dư Tiểu Tiểu lập tức đưa mắt dò xét bạn .

“Sao thế?” – Tô Tuế nhíu mày khó chịu khi chằm chằm.

Dư Tiểu Tiểu chìa ngón tay chọc nhẹ vai cô, từng chữ: “Cậu, , thành, thật!”

“Tớ thì chứ?”

“Trước chẳng bảo liên lạc với ? Vậy bây giờ thành gặp tình cờ thế ?”

Tô Tuế mím môi, ngập ngừng. Trong lòng cô đang cân nhắc nên thật với Tiểu Ngư rằng Hứa Kim Triêu chính là ‘bạch nguyệt quang’ xa mà cô từng nhắc đến .

“Cậu ngẩn ? Mau .” – Giọng Dư Tiểu Tiểu kéo cô về thực tại.

“…Anh chính là cái ‘cây mọc lệch’ mà từng nhắc đó.” – Cuối cùng, Tô Tuế vẫn chọn thành thật.

Ban đầu Dư Tiểu Tiểu còn ngơ ngác: “Cây mọc lệch nào cơ? Tớ lúc nào nhỉ…”

Đột nhiên, cô mở to mắt, kinh ngạc kêu lên: “Khoan ! Ý là… chính là bạch nguyệt quang hồi cấp ba của ?! Trời ơi, trai thế dám chê là khuyết hả?!”

Tô Tuế giật vì phản ứng quá khích, vội vàng đưa tay bịt miệng cô: “Trời đất ơi, nhỏ tiếng thôi! Cậu sợ khác thấy ?”

Dư Tiểu Tiểu cố vùng vẫy, ê a vài tiếng đành giơ tay làm dấu ‘OK’.

“Các đang làm gì ?” – Giọng trầm vang lên từ phía . Không từ lúc nào Hứa Kim Triêu đó.

Tô Tuế bỗng khựng , lập tức buông tay, ngượng ngùng đầu gượng: “Không, gì… chỉ đùa chút thôi.”

trong lòng cô thì thấp thỏm: Anh thấy gì ?

Dù giọng của Tiểu Ngư nãy cũng to lắm… chắc .

lúc , thang máy xuống. Tô Tuế lập tức kéo Tiểu Ngư trong, Hứa Kim Triêu cũng sải bước đến gần, ánh mắt dừng cô, mang theo vài phần ẩn ý.

Tim Tô Tuế đập thình thịch, như thể sắp nhảy khỏi lồng ngực.

Xong , xong thật … Có khi nào thấy hết ?

“Cây mọc lệch”, “bạch nguyệt quang”, “khuyết”… rốt cuộc tới đoạn nào?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/doi-anh-trang-roi/chuong-58.html.]

Xấu hổ chết, đầu tiên cô cảm thấy thời gian trong thang máy trôi chậm đến thế.

Khoảnh khắc cửa thang máy mở , giống như thấy ánh sáng cứu rỗi, Tô Tuế lập tức kéo Tiểu Ngư chạy ngoài, sợ chỉ cần chậm thêm một giây, Hứa Kim Triêu sẽ gọi tên .

“Anh trai, hôm nay cảm ơn nhiều nha! Lần em mời ăn cơm!” – Dư Tiểu Tiểu kéo quên ngoái đầu .

Hứa Kim Triêu bước chậm rãi, khẽ , còn mỉm vẫy tay với cô.

Khi hai khuất bóng, mới chậm rãi nhớ những lời vô tình thấy ở bãi đỗ xe.

Bạch nguyệt quang

Khóe môi cong lên, một nụ nhạt thoáng hiện.

______________________

Về đến nhà, Tô Tuế nghiêm túc kéo Tiểu Ngư xuống sofa.

“Tiểu Ngư, tớ chuyện với .”

Dư Tiểu Tiểu trêu chọc Chiêu Đào Hoa hờ hững đáp: “Biết , tớ hiểu ý mà.”

Rồi cô làm bộ trang nghiêm: “Tớ hứa sẽ hé nửa lời với chuyện thầm mến mười năm trời, dám tỏ tình, còn lén tiểu thuyết .”

“…” – Tô Tuế nghẹn lời, mặt cứng .

“Cậu đừng bậy, tớ thầm mến mười năm.”

Dư Tiểu Tiểu nhướng mày: “Đừng tưởng tớ . Bao năm nay ế chẳng vì trong lòng vẫn nhớ đến ? Nếu thì len lén tiểu thuyết?”

CweetCweet>

Tô Tuế im lặng, phản bác .

Dư Tiểu Tiểu hạ giọng, như thể mới sáng tỏ: “Trước tớ hiểu, nhưng khi thấy thật thì hiểu ngay. Nếu mối tình đầu của tớ mà trai như , chắc tớ cũng chẳng quên nổi.”

Tô Tuế: “…” Cậu còn làm gì mối tình đầu.

Chưa kịp gì, Dư Tiểu Tiểu ôm bụng kêu: “Tuế Bảo, tớ đói quá~”

“Thế tớ nấu cơm nhé?”

“Ừ, .”

Vừa thấy Tô Tuế dậy, Dư Tiểu Tiểu nhỏ giọng lẩm bẩm: “ là keo kiệt, thèm cho ăn cùng trai , hừ.”

Tô Tuế liếc cô, lạnh nhạt: “Trong tủ lạnh đồ ăn vặt đấy, tự lấy mà ăn.”

___________________

Dư Tiểu Tiểu nhai thịt khô sang đang bận rộn trong bếp, tiện miệng hỏi: “Không bình thường ăn vặt , nay trong nhà nhiều đồ thế?”

Tô Tuế ngẩng đầu chiếc túi trong tay cô: “Mấy thứ đó đều là Hứa Kim Triêu mua.”

“Hứa Kim Triêu? Ai ?”

“…”

, cô từng tên với Tiểu Ngư.

“Bạch…” – Tô Tuế khựng , vội đổi giọng: “Là đưa về nhà đó.”

Ba chữ bạch nguyệt quang… cô thật sự thể thốt .

“À.” – Dư Tiểu Tiểu gật đầu, chợt nhớ : “Trước từng bảo là cảnh sát đúng ?”

“Ừ, thế?”

“Vậy quá, để tớ nhờ giúp chuyện ví tớ mất. Trong đó còn cả giấy tờ tùy nữa.”

Nói xong, cô chẳng để Tô Tuế kịp phản ứng, lon ton chạy thẳng ngoài.

Tô Tuế định nhắc rằng Hứa Kim Triêu chắc cũng chẳng rảnh để quan tâm, ngẩng đầu lên thì chẳng thấy bóng dáng .

Tiểu Ngư sẽ lung tung nhỉ… Dù gì nãy chính miệng cô hứa mà.

Loading...