<ĐỢI ÁNH TRĂNG RƠI>
Trans: XiaoZhu
CweetCweet>
Beta: Meow
CHƯƠNG 57
“Bạn gái giả”
“Hứa Kim Triêu?”
Nghe tiếng gọi, cả hai đồng loạt đầu .
Phía là một nam một nữ, cất tiếng là một cô gái tóc dài.
Tô Tuế thoáng liền cảm thấy quen mắt, nhưng nhất thời nhớ tên. Hứa Kim Triêu cũng , nhíu mày: “Cô là…?”
Cô gái bật : “Cậu quên thật ? Hay là đổi nhiều quá? Tôi là Trương Duyệt, bạn học cấp ba của nè. Không lẽ quên thật ?”
Hứa Kim Triêu chỉ mỉm gật đầu, biểu cảm rõ ràng cho thấy thật sự chẳng nhớ .
Trương Duyệt cũng để bụng, ánh mắt nhanh chóng rơi lên Tô Tuế. Cô vài , như chợt nghĩ điều gì: “Ơ… là Tô Tuế ? Có là Tô Tuế nhỉ?”
Nghe cô tự giới thiệu, Tô Tuế mới nhận . Tính cách vẫn hệt như xưa, khiến cô bật gật đầu: “ , Trương Duyệt, lâu gặp.”
“Trời ạ! Thật sự là ? Cậu đổi nhiều quá, lúc nãy còn suýt nhận đấy.” – Trương Duyệt khoa trương kêu lên.
Một lúc , ánh mắt cô chợt đảo qua giữa hai : “Ồ, hai vẫn ở bên ? Thật khiến khác ngưỡng mộ nha. , kết hôn ?”
Tô Tuế ngẩn vài giây, định giải thích: “Không —”
“Chưa.” – Hứa Kim Triêu thản nhiên cắt ngang.
Trương Duyệt càng phấn khởi: “Vậy chắc cũng sắp nhỉ. Thế , thêm WeChat nhé. Đến lúc hai kết hôn nhất định mời uống rượu mừng đấy!”
Nói cô chìa điện thoại , tươi: “Nào, Tô Tuế, quét mã .”
Tô Tuế: “…”
Quả nhiên, bao nhiêu năm trôi qua, cô vẫn thể kháng cự nổi sự nhiệt tình .
Sau khi kết bạn xong, Trương Duyệt vui vẻ : “ , sắp tới bọn buổi họp lớp nhỏ, hai nhất định đến nhé. Cũng mấy năm gặp mà.”
Hứa Kim Triêu gật đầu: “Được, thời gian sẽ tới.”
Đợi Trương Duyệt rời , Tô Tuế liếc sang , vẻ mặt chút kỳ lạ: “Vừa nãy linh tinh cái gì thế?”
Hứa Kim Triêu cố ý giả vờ : “Nói gì cơ?”
“Trương Duyệt hiểu lầm quan hệ của chúng .”
Tô Tuế cảm thấy thẳng với , nếu sớm muộn gì cũng dắt mũi.
Hứa Kim Triêu cô một cái, khẽ mỉm : “Chẳng để tập làm quen một chút .”
Tô Tuế: “?”
“Được , thanh toán.” – Nói xong, kéo giỏ hàng thẳng về phía quầy.
Tô Tuế ngẩn tại chỗ, mãi mới phản ứng – “thích nghi ” mà , chẳng là đang ám chỉ việc giả làm bạn gái ?
Khi cô đuổi kịp, nhân viên thu ngân bắt đầu quét mã vạch.
Một xe đầy ắp đồ, mất khá lâu mới quét xong.
“Tổng cộng 3.648 tệ, thanh toán quét mã tiền mặt ạ?” – Thu ngân mỉm hai .
Tô Tuế nhíu mày – gì mà hết hơn ba nghìn chứ? Anh rốt cuộc mua những gì ?
Trong lúc cô còn đang ngơ ngác, Hứa Kim Triêu rút điện thoại quét mã.
“Không cần, phần của tự trả.” – Tô Tuế vội vàng ngăn , chiếm tiện nghi của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/doi-anh-trang-roi/chuong-57-ban-gai-gia.html.]
Hứa Kim Triêu đáp, chỉ lặng lẽ xếp các túi đồ thanh toán giỏ hàng, đầu : “Về nhà tính. Đừng quên, còn nhiều đang xếp hàng.”
“…”
Tô Tuế lập tức cúi đầu, chỉ cảm thấy ánh mắt của chị thu ngân hai họ tự động thêu dệt vô câu chuyện.
Trở về nhà, Hứa Kim Triêu tiện tay cất một đồ nhà Tô Tuế, lý do đưa là: mua quá nhiều, tủ lạnh bên còn chỗ.
Để coi như ‘trả công’, dặn cô ăn rau, hoa quả, đồ uống… gì thì cứ tự lấy.
__________________________
Ngày hôm , Tô Tuế còn đang say giấc thì tiếng chuông điện thoại làm tỉnh giấc.
Cô mơ màng liếc màn hình – một lạ. Không nghĩ nhiều, cô lập tức từ chối.
Chưa đầy vài giây, điện thoại đó gọi tới.
Lần , Tô Tuế ấn .
Vừa kết nối, đầu dây bên lập tức vang lên tiếng hét xen lẫn tiếng : “Aaa Tuế bảo, cứu mạng!”
Tiếng làm Tô Tuế giật tỉnh hẳn, cô bật dậy khỏi giường: “Tiểu Ngư?”
Ở bên , Dư Tiểu Tiểu nức nở : “Tớ đang ở sân bay quốc tế, mau đến đón tớ với… ví tiền, điện thoại… đều mất …”
Cúp máy, Tô Tuế vội vàng quần áo đơn giản chạy ngoài. Không ngờ mở cửa, cô chạm mặt Hứa Kim Triêu đang từ ngoài trở về.
“Đi mà vội thế?” – Anh hỏi.
“Đến sân bay đón bạn.”
“Là ?”
Tô Tuế khựng , đoán đang nhắc tới Tống Thế Úy, bèn lắc đầu: “Không . Bạn của , ví tiền với điện thoại đều mất hết, nhanh qua đó.”
Hứa Kim Triêu gật đầu: “Vậy chở , sẽ nhanh hơn.”
Tô Tuế , từ chối.
___________________________
Bốn mươi phút .
Trước cửa sân bay, Tô Tuế thấy Dư Tiểu Tiểu đang chuyện với một trai. Trông cô vẫn , Tô Tuế thở phào – lẽ lo thừa.
Vừa thấy Tô Tuế, Dư Tiểu Tiểu liền bỏ mặc trai , lao thẳng ôm cô: “Huhu, lâu gặp, tớ nhớ c.h.ế.t !”
Tô Tuế ôm , đồng thời kéo hai ‘móng vuốt’ đang bám chặt như bạch tuộc : “Được , rốt cuộc chuyện gì ? Không bảo mai mới đến ?”
“Xùy, vốn dĩ định cho bất ngờ, ai ngờ xảy sự cố.” – Dư Tiểu Tiểu méo mặt: “Điện thoại mới mua tuần đó!”
“Báo cảnh sát ?”
“Chưa…”
Hai trò chuyện về phía bãi đỗ xe. Xe của Hứa Kim Triêu đậu ngay ngoài cùng, từ xa thấy.
“Này, nha! Khi nào thì mua xe thế?” – Dư Tiểu Tiểu nheo mắt trêu: “Hay bao nuôi tớ luôn , thế thì tớ khỏi làm cho cực khổ nữa.”
Tô Tuế lúc mới sực nhớ – cô còn với Tiểu Ngư chuyện của Hứa Kim Triêu. Vừa định mở miệng giải thích thì Hứa Kim Triêu bước xuống xe, mỉm với Dư Tiểu Tiểu: “Xin chào.”
Dư Tiểu Tiểu sững , sang Tô Tuế, ánh mắt đầy nghi hoặc: Anh trai đang chào ?
Thấy dáng vẻ ngơ ngác , Tô Tuế nhịn , gật đầu xác nhận.
“Ồ… xin chào, xin chào.”
Hứa Kim Triêu nhận lấy vali từ tay họ, : “Hai lên xe .”
Sau đó, vòng phía mở cốp, bỏ hành lý .
“Đừng nữa, lên xe .” – Tô Tuế vẫy tay mặt bạn.
Dư Tiểu Tiểu đột nhiên trố mắt, kéo cô sang một bên thì thầm, giọng đầy kinh ngạc: “Má ơi, Tuế bảo, chẳng là cái trai trúng với ? Hai … từ khi nào ở bên thế hả?!”