Đợi Ánh Trăng Rơi - Chương 55: Kế hoạch dài hạn
Cập nhật lúc: 2025-09-13 02:33:45
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4fmx81lOty
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
<ĐỢI ÁNH TRĂNG RƠI>
Trans: XiaoZhu
Beta: Meow
CHƯƠNG 55
“Kế hoạch dài hạn”
“Khụ khụ khụ—”
Tô Tuế ho sặc sụa, đến mức tay lắc lư làm đổ ngoài.
“Tuế Tuế, con chứ? Uống mà cũng sặc ?” – Lâm Tuyết lo lắng, vội đưa khăn giấy cho cô lau tay.
“Không, ạ… nóng thôi.” – Tô Tuế lúng túng đáp, trong lòng thoáng giật : Chẳng lẽ trùng hợp đến thế …
CweetCweet>
Động tĩnh bên nhanh chóng thu hút ánh mắt của Hứa Kim Triêu. Khóe môi khẽ cong, chậm rãi bước về phía đó.
“Bố, .”
Khương Khả Tinh ngẩng đầu, trách một câu: “Bảo con đến sớm hơn cơ mà, giờ mới tới?”
Nói , bà đưa mắt từ đầu đến chân, ánh mắt thoáng hiện vẻ ý.
Ăn mặc kiểu gì thế ? Xem mắt là do chủ động đồng ý, chẳng lẽ thể ăn mặc tôn trọng một chút ?
Hứa Kim Triêu nhận ngay sự chê trách trong ánh mắt của yêu quý. Anh mỉm , giải thích: “Con từ cục vội vã chạy đến đây, còn kịp chỉnh tề .”
Nói xong, sang Tô Tuế và Lâm Tuyết đang đối diện, lễ phép mỉm chào hỏi.
Đẹp trai, hiểu chuyện, lễ độ – quả thật tính cách cũng tệ. Chỉ một ánh thôi, Lâm Tuyết cảm thấy hài lòng về Hứa Kim Triêu.
Trái , nét mặt Tô Ngộ phần kỳ lạ. Ông đưa mắt Hứa Kim Triêu, liếc sang Tô Tuế, cô cháu gái đang ước gì thể biến mất ngay lúc .
Nếu ông nhầm… thì trai chính là hàng xóm đối diện của Tô Tuế.
Chuyện … thật sự chỉ là trùng hợp ?
Trong lòng ông dấy lên vài phần nghi ngờ.
Hứa Kim Triêu điềm nhiên đón nhận ánh mắt dò xét từ , đó thản nhiên xuống cạnh Tô Tuế, nghiêng đầu chào nhỏ: “Hi.”
Ngay khoảnh khắc , ánh mắt cả bàn lập tức đổ dồn về phía hai .
“…Ừm.”
Tô Tuế gượng gạo nở một nụ , cố tỏ tự nhiên. trong lòng chấn động – ngờ “đối tượng xem mắt” mà từng nhắc đến… chính là cô.
“Nghe đây hai đứa từng học cùng trường?” – Khương Khả Tinh bên cạnh lên tiếng hỏi.
Tô Tuế thoáng Hứa Kim Triêu, gật đầu: “ ạ.”
“Còn là bạn cùng bàn ạ.” – Hứa Kim Triêu thong thả bổ sung thêm, khóe môi cong nhẹ.
“....”
Tô Tuế lén một nữa, bất giác nảy suy nghĩ – chẳng lẽ sớm ?
Bắt gặp ánh mắt của cô, Hứa Kim Triêu cũng nghiêng đầu sang, cố ý hỏi: “Sao thế, sai ? Hay là còn bổ sung thêm gì?”
Được , rõ ràng là đang cố ý chọc ghẹo cô.
Không tỏ quá động, Tô Tuế mỉm , thản nhiên tiếp lời: “Ừm… bây giờ còn là hàng xóm nữa.”
Câu thốt , ánh mắt liền trở nên khác lạ.
Quá trùng hợp chăng?
Khương Khả Tinh chú ý đến những ánh cùng động tác nhỏ của hai , khóe miệng khẽ cong.
Bà dường như hiểu : thằng nhóc rõ ràng tính toán từ lâu.
Chẳng trách , ngay cả khi cái chân còn tập tễnh, vẫn nhất quyết ngoài thuê nhà.
Chẳng trách hôm đó còn đặc biệt hỏi rõ họ tên của cô gái.
Thật là… cái tính cách vòng vo rốt cuộc thừa hưởng từ ai. Nói thẳng thì nhanh gọn hơn ?
Hứa Kim Triêu nhanh chóng nhận ánh mắt soi mói của Khương nữ sĩ, cứ như thể bà sợ khác thấy .
Thế nhưng chỉ thuận theo, đầu sang Tô Tuế, khẽ : “Vừa ở lầu gặp bạn học cũ, là việc tìm .”
“Ai thế?”
“Không quen.”
Tô Tuế: “…”
Cô nghi ngờ đang bịa chuyện, nhưng chẳng bằng chứng nào để bắt bẻ.
“Không , . Các con việc thì cứ , đừng để ý đến chúng .” – Khương Khả Tinh lập tức lên tiếng.
“, đúng, trẻ thì nên tự do chơi.” – Lâm Tuyết cũng vội vàng phụ họa.
Thấy Tô Tuế và Hứa Kim Triêu dậy chuẩn rời , Tô Quân An vốn đang im lặng ăn bánh ngọt cũng lập tức bật dậy định theo .
Lâm Tuyết nhanh tay giữ bé , ánh mắt hiệu rõ ràng: Con ngoan ngoãn đây, đừng làm phiền chị.
_________________
Sảnh tầng một chật kín khách khứa. Khi xuống lầu, họ liền gặp chú rể Chu Đàm Thanh cùng bố đang cửa tiếp khách.
Hứa Kim Triêu tiến , tùy ý chào hỏi: “Tân hôn vui vẻ nhé, mặt lạnh.”
Chu Đàm Thanh chỉ liếc qua , nhàn nhạt đáp: “Cảm ơn.”
“Chậc, ngày vui trọng đại, thể nở một nụ ?” – Hứa Kim Triêu tỏ vẻ ghét bỏ.
Chu Đàm Thanh chẳng buồn để ý, ánh mắt rơi xuống Tô Tuế phía .
Trước đây từng Trần Điềm Kim , Hứa Kim Triêu hình như thầm thích một cô gái… Xem chính là cô .
“Ồ.” – Chu Đàm Thanh bỗng cất giọng, “Cậu nhất nên lo chuyện của thì hơn.”
Hứa Kim Triêu: “?”
Anh buồn giải thích thêm, sang chào hỏi bên cạnh.
Hứa Kim Triêu hiểu ý tứ, chỉ thấy đối phương nhỏ nhen, liền tranh thủ buông thêm vài câu mỉa mai.
Khi , chợt nhận Tô Tuế biến mất. Nhìn quanh một vòng, cuối cùng thấy cô bên ngoài khách sạn.
“Đẹp ?”
Nghe giọng quen thuộc, Tô Tuế đầu, thấy Hứa Kim Triêu đang từ sảnh bước , tiến gần.
Cô mỉm , sang ngắm những bức ảnh cưới kệ trưng bày.
“Đẹp.”
Trong những cô gái cô quen, Trần Điềm Kim vốn xinh , hôm nay trong chiếc váy cưới càng rực rỡ như công chúa nhỏ.
Từ bộ đồng phục học sinh đến váy cưới, cuối cùng gả cho yêu từ thuở thanh xuân.
Quả thực khiến khác ngưỡng mộ thôi.
Một lát , như chợt nhớ điều gì, cô nghiêng đầu , tò mò hỏi: “Tôi hỏi một chuyện ?”
“Chuyện gì?”
“Cậu… thật sự từng thích Trần Điềm Kim ?”
“...”
Không ảo giác , nhưng Hứa Kim Triêu trong giọng cô vương chút đồng cảm.
Là ý gì?
Nhiều năm trôi qua , cô vẫn nghĩ từng thích Trần Điềm Kim?
Thấy cô gái kết hôn, tỏ buồn bã mới đúng ?
Như nhận sắc mặt trầm xuống, Tô Tuế vội vàng đổi giọng: “Tôi chỉ tiện hỏi thôi, đừng để bụng.”
Hứa Kim Triêu bật khẽ, giọng chút châm chọc: “Sao, ghen ?”
Tô Tuế im lặng giây lát, thành thật đáp: “Không hẳn. Tôi chỉ cảm thấy đây đối xử với cô khác, thật đều tò mò.”
Hứa Kim Triêu cô chăm chú, trả lời ngay. Một lúc , đột ngột cong khóe môi, thấp giọng : “Muốn lý do ? Cậu đồng ý với một chuyện, sẽ cho .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/doi-anh-trang-roi/chuong-55-ke-hoach-dai-han.html.]
<ĐỢI ÁNH TRĂNG RƠI>
Trans: XiaoZhu
Beta: Meow
CHƯƠNG 55
“Kế hoạch dài hạn”
“Khụ khụ khụ—”
Tô Tuế ho sặc sụa, đến mức tay lắc lư làm đổ ngoài.
“Tuế Tuế, con chứ? Uống mà cũng sặc ?” – Lâm Tuyết lo lắng, vội đưa khăn giấy cho cô lau tay.
“Không, ạ… nóng thôi.” – Tô Tuế lúng túng đáp, trong lòng thoáng giật : Chẳng lẽ trùng hợp đến thế …
Động tĩnh bên nhanh chóng thu hút ánh mắt của Hứa Kim Triêu. Khóe môi khẽ cong, chậm rãi bước về phía đó.
“Bố, .”
Khương Khả Tinh ngẩng đầu, trách một câu: “Bảo con đến sớm hơn cơ mà, giờ mới tới?”
Nói , bà đưa mắt từ đầu đến chân, ánh mắt thoáng hiện vẻ ý.
Ăn mặc kiểu gì thế ? Xem mắt là do chủ động đồng ý, chẳng lẽ thể ăn mặc tôn trọng một chút ?
Hứa Kim Triêu nhận ngay sự chê trách trong ánh mắt của yêu quý. Anh mỉm , giải thích: “Con từ cục vội vã chạy đến đây, còn kịp chỉnh tề .”
Nói xong, sang Tô Tuế và Lâm Tuyết đang đối diện, lễ phép mỉm chào hỏi.
Đẹp trai, hiểu chuyện, lễ độ – quả thật tính cách cũng tệ. Chỉ một ánh thôi, Lâm Tuyết cảm thấy hài lòng về Hứa Kim Triêu.
Trái , nét mặt Tô Ngộ phần kỳ lạ. Ông đưa mắt Hứa Kim Triêu, liếc sang Tô Tuế, cô cháu gái đang ước gì thể biến mất ngay lúc .
Nếu ông nhầm… thì trai chính là hàng xóm đối diện của Tô Tuế.
Chuyện … thật sự chỉ là trùng hợp ?
Trong lòng ông dấy lên vài phần nghi ngờ.
Hứa Kim Triêu điềm nhiên đón nhận ánh mắt dò xét từ , đó thản nhiên xuống cạnh Tô Tuế, nghiêng đầu chào nhỏ: “Hi.”
Ngay khoảnh khắc , ánh mắt cả bàn lập tức đổ dồn về phía hai .
“…Ừm.”
Tô Tuế gượng gạo nở một nụ , cố tỏ tự nhiên. trong lòng chấn động – ngờ “đối tượng xem mắt” mà từng nhắc đến… chính là cô.
“Nghe đây hai đứa từng học cùng trường?” – Khương Khả Tinh bên cạnh lên tiếng hỏi.
Tô Tuế thoáng Hứa Kim Triêu, gật đầu: “ ạ.”
“Còn là bạn cùng bàn ạ.” – Hứa Kim Triêu thong thả bổ sung thêm, khóe môi cong nhẹ.
“....”
Tô Tuế lén một nữa, bất giác nảy suy nghĩ – chẳng lẽ sớm ?
Bắt gặp ánh mắt của cô, Hứa Kim Triêu cũng nghiêng đầu sang, cố ý hỏi: “Sao thế, sai ? Hay là còn bổ sung thêm gì?”
Được , rõ ràng là đang cố ý chọc ghẹo cô.
Không tỏ quá động, Tô Tuế mỉm , thản nhiên tiếp lời: “Ừm… bây giờ còn là hàng xóm nữa.”
Câu thốt , ánh mắt liền trở nên khác lạ.
Quá trùng hợp chăng?
Khương Khả Tinh chú ý đến những ánh cùng động tác nhỏ của hai , khóe miệng khẽ cong.
Bà dường như hiểu : thằng nhóc rõ ràng tính toán từ lâu.
Chẳng trách , ngay cả khi cái chân còn tập tễnh, vẫn nhất quyết ngoài thuê nhà.
Chẳng trách hôm đó còn đặc biệt hỏi rõ họ tên của cô gái.
Thật là… cái tính cách vòng vo rốt cuộc thừa hưởng từ ai. Nói thẳng thì nhanh gọn hơn ?
Hứa Kim Triêu nhanh chóng nhận ánh mắt soi mói của Khương nữ sĩ, cứ như thể bà sợ khác thấy .
Thế nhưng chỉ thuận theo, đầu sang Tô Tuế, khẽ : “Vừa ở lầu gặp bạn học cũ, là việc tìm .”
“Ai thế?”
“Không quen.”
Tô Tuế: “…”
Cô nghi ngờ đang bịa chuyện, nhưng chẳng bằng chứng nào để bắt bẻ.
“Không , . Các con việc thì cứ , đừng để ý đến chúng .” – Khương Khả Tinh lập tức lên tiếng.
“, đúng, trẻ thì nên tự do chơi.” – Lâm Tuyết cũng vội vàng phụ họa.
Thấy Tô Tuế và Hứa Kim Triêu dậy chuẩn rời , Tô Quân An vốn đang im lặng ăn bánh ngọt cũng lập tức bật dậy định theo .
Lâm Tuyết nhanh tay giữ bé , ánh mắt hiệu rõ ràng: Con ngoan ngoãn đây, đừng làm phiền chị.
_________________
Sảnh tầng một chật kín khách khứa. Khi xuống lầu, họ liền gặp chú rể Chu Đàm Thanh cùng bố đang cửa tiếp khách.
Hứa Kim Triêu tiến , tùy ý chào hỏi: “Tân hôn vui vẻ nhé, mặt lạnh.”
Chu Đàm Thanh chỉ liếc qua , nhàn nhạt đáp: “Cảm ơn.”
“Chậc, ngày vui trọng đại, thể nở một nụ ?” – Hứa Kim Triêu tỏ vẻ ghét bỏ.
Chu Đàm Thanh chẳng buồn để ý, ánh mắt rơi xuống Tô Tuế phía .
Trước đây từng Trần Điềm Kim , Hứa Kim Triêu hình như thầm thích một cô gái… Xem chính là cô .
“Ồ.” – Chu Đàm Thanh bỗng cất giọng, “Cậu nhất nên lo chuyện của thì hơn.”
Hứa Kim Triêu: “?”
Anh buồn giải thích thêm, sang chào hỏi bên cạnh.
Hứa Kim Triêu hiểu ý tứ, chỉ thấy đối phương nhỏ nhen, liền tranh thủ buông thêm vài câu mỉa mai.
Khi , chợt nhận Tô Tuế biến mất. Nhìn quanh một vòng, cuối cùng thấy cô bên ngoài khách sạn.
“Đẹp ?”
Nghe giọng quen thuộc, Tô Tuế đầu, thấy Hứa Kim Triêu đang từ sảnh bước , tiến gần.
Cô mỉm , sang ngắm những bức ảnh cưới kệ trưng bày.
“Đẹp.”
Trong những cô gái cô quen, Trần Điềm Kim vốn xinh , hôm nay trong chiếc váy cưới càng rực rỡ như công chúa nhỏ.
Từ bộ đồng phục học sinh đến váy cưới, cuối cùng gả cho yêu từ thuở thanh xuân.
Quả thực khiến khác ngưỡng mộ thôi.
Một lát , như chợt nhớ điều gì, cô nghiêng đầu , tò mò hỏi: “Tôi hỏi một chuyện ?”
“Chuyện gì?”
“Cậu… thật sự từng thích Trần Điềm Kim ?”
“...”
Không ảo giác , nhưng Hứa Kim Triêu trong giọng cô vương chút đồng cảm.
Là ý gì?
Nhiều năm trôi qua , cô vẫn nghĩ từng thích Trần Điềm Kim?
Thấy cô gái kết hôn, tỏ buồn bã mới đúng ?
Như nhận sắc mặt trầm xuống, Tô Tuế vội vàng đổi giọng: “Tôi chỉ tiện hỏi thôi, đừng để bụng.”
Hứa Kim Triêu bật khẽ, giọng chút châm chọc: “Sao, ghen ?”
Tô Tuế im lặng giây lát, thành thật đáp: “Không hẳn. Tôi chỉ cảm thấy đây đối xử với cô khác, thật đều tò mò.”
Hứa Kim Triêu cô chăm chú, trả lời ngay. Một lúc , đột ngột cong khóe môi, thấp giọng : “Muốn lý do ? Cậu đồng ý với một chuyện, sẽ cho ."