Đợi Ánh Trăng Rơi - Chương 52: Cô hối hận rồi

Cập nhật lúc: 2025-09-07 06:38:11
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

<ĐỢI ÁNH TRĂNG RƠI>

Trans: XiaoZhu

CweetCweet>

Beta: Meow 

CHƯƠNG 52

“Cô hối hận

Nói là làm.

Thế nhưng, đây là đầu tiên Tô Tuế tự tay làm bánh kem, nên việc đầu tiên chính là lên mạng tìm công thức.

Sau khi lướt qua danh sách nguyên liệu cần , cô bắt đầu lục tung hết các ngăn kéo trong bếp. Mất gần nửa tiếng, cuối cùng cũng gom đủ dụng cụ.

Nhìn đống đồ mặt, Tô Tuế bỗng thấy nhiệt huyết bay biến mất một nửa.

Chẳng đặt mua sẵn mạng cho nhanh là xong ?

vài giây đấu tranh nội tâm, cô vẫn quyết định tự làm. Dù cũng tốn cả nửa tiếng chuẩn , bỏ ngang bây giờ thì thật uổng phí.

Bận rộn suốt cả buổi chiều, chiếc bánh kem ‘trông tạm , vẫn thể ăn ’ cuối cùng cũng đời.

Vì dụng cụ trong nhà hạn nên khi phết kem, động tác của cô phần vụng về, thành phẩm qua cũng khác xa hình ảnh trong video hướng dẫn.

Hộp dâu tây cuối cùng ‘xử lý’ từ hôm qua, giờ chỉ còn một hộp đào nhỏ.

Khi những quả đào đặt lên mặt bánh, chiếc bánh kem cuối cùng cũng coi như chút ‘hình dáng trò’.

Hoàn thành xong, việc đầu tiên cô làm tất nhiên là chụp một bức ảnh đăng ngay lên vòng bạn bè.

Vốn dĩ cô kiểu ghi cuộc sống của , nhưng dù đây cũng là đầu tiên cô làm một chiếc bánh chỉnh. 

Chụp một tấm ảnh để lưu giữ , chắc cũng quá đáng nhỉ?

Bài đăng xuất hiện vòng bạn bè bao lâu, Tô Tuế nhanh chóng nhận vài lượt thích. Trong đó… cả Hứa Kim Triêu.

Không đang bận việc ? Thế mà vẫn thời gian rảnh lướt vòng bạn bè?

Nghĩ đến đây, ánh mắt cô rơi xuống chiếc bánh nhỏ mặt. Trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ: giá mà hôm qua ăn hết hộp dâu tây thì mấy.

lúc , đột nhiên Chiêu Đào Hoa kêu vài tiếng cửa nhà. Tô Tuế hồn, đang định mắng chú chó một câu thì tiếng gõ cửa.

Cô bước mở cửa, ngờ mắt là… Hứa Kim Triêu.

Nhìn cô chút sững sờ, Hứa Kim Triêu trong nhà mỉm : “Có tiện cho một lát ?”

Do dự một chút, cuối cùng cô cũng nghiêng để bước .

“Cậu qua đây là việc gì ?”

Anh xoa đầu Chiêu Đào Hoa đáp: “Không đăng gì đó lên vòng bạn bè ? Tôi sợ bánh kem ăn hết mất.”

Tô Tuế: “…”

Thì , ngay khi nhấn nút ‘thích’, về đến lầu ?

Cô bất đắc dĩ bếp, mang chiếc bánh kem : “Lần đầu làm, … nếu chê thì nếm thử chút .”

Anh vốn chẳng mấy hứng thú, nhưng vẫn nếm vài miếng cho lệ: “Không tệ.”

Tô Tuế cũng thử một miếng, tự thấy khá . Trong lòng còn thầm đắc ý – hình như cô năng khiếu.

ngay đó, thản nhiên bồi thêm một câu: “Lần nhớ đừng để vỏ trứng rơi trong.”

Tô Tuế: “…”

“À, nếu như đổi đào thành dâu tây thì càng ngon hơn.”

Tô Tuế: “…” 

Muốn ăn thì tùy!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/doi-anh-trang-roi/chuong-52-co-hoi-han-roi.html.]

Ăn xong, thấy vẫn ý định về, Tô Tuế mở tivi. Hai cạnh , cùng xem bộ phim kinh dị đang chiếu.

Cô thuận miệng hỏi: “Vụ án bên giải quyết xong ?”

“Vẫn .” – Giọng trầm thấp, mang chút mệt mỏi.

Tô Tuế “ồ” một tiếng, tiếp tục xem phim. 

Thật , dạo cô đang nghiên cứu ý tưởng mới cho truyện, thử về đề tài điệp viên ngầm. Có vài chỗ hiểu, định hỏi … nhưng sang, thấy Hứa Kim Triêu ngủ gật từ lúc nào.

Tiếng tivi còn khá to, vẫn ngủ say. Xem , thật sự quá mệt mỏi.

Nhìn dáng vẻ của – quầng thâm hằn rõ mắt, dường như lâu Hứa Kim Triêu một giấc ngủ ngon.

Tô Tuế bất giác hiểu , công việc của những như dễ dàng.

Làm gì năm tháng nào gọi là bình yên, chỉ là đang âm thầm gánh vác khác những mối lo trong cuộc sống.

Cô khẽ dậy, cầm điều khiển vặn nhỏ âm lượng tivi, nhẹ nhàng xuống sofa, sợ đánh thức .

Tư thế ngủ của Hứa Kim Triêu ngay ngắn, trông dịu dàng hơn hẳn so với lúc thường ngày.

Cứ thế, Tô Tuế lặng lẽ . Trong lòng bất giác dâng lên một cảm xúc khó tả – cuối cùng cô như thế , là bảy năm .

Cô cắn chặt môi, cố kìm nén dòng cảm xúc kỳ lạ đang trỗi dậy. những điều, dù cô thừa nhận, nó vẫn ngoài tầm kiểm soát.

Hình như… cô thật sự bắt đầu thấy hối hận .

Không qua bao lâu, Hứa Kim Triêu mơ hồ mở mắt. Trên thêm một tấm chăn mỏng, mà bóng dáng Tô Tuế thì chẳng thấy .

Anh dụi mắt, dậy. Nghe tiếng máy hút khói từ phòng bếp, gấp chăn bước về phía đó.

Không rõ là vì bước chân quá nhẹ tiếng động trong bếp quá ồn, mà khi ngay cửa, Tô Tuế vẫn phát hiện .

Anh lặng lẽ dựa khung cửa, lặng im cô.

Một lúc , Tô Tuế xoay , suýt thì làm rơi thứ đang cầm tay khi thấy đó.

“Cậu lên tiếng chứ?” – Cô nhỏ giọng trách.

Khóe môi Hứa Kim Triêu cong: “Xin .”

Tô Tuế , giả vờ tùy ý : “ lúc đang nấu vài món, tối nay ăn nhé?”

“Được.”

“Vậy bưng hộ hai đĩa bàn .”

“Được.”

Nửa tiếng , hai xuống thì điện thoại của Hứa Kim Triêu vang lên. Nghe máy xong, sắc mặt nghiêm .

Anh cầm áo khoác, cô áy náy: “Xin , ngay. Cậu cứ ăn .”

“Liên quan đến vụ án ?”

“Ừ.”

“Vậy .”

Tô Tuế tiễn cửa. Trước khi bước , cô bất giác gọi: “Hứa Kim Triêu.”

Anh : “Sao ?”

mắt , buột miệng hỏi: “Cậu còn thích nhạc của Trần Dịch Tấn ?”

Trong mắt lóe lên chút cảm xúc, yết hầu khẽ trượt: “Vẫn thích. Sao thế?”

Tô Tuế chột , vội : “Không gì… cẩn thận nhé.”

“Ừ.” – Anh cô thật sâu, .

Loading...