<ĐỢI ÁNH TRĂNG RƠI>
Trans: XiaoZhu
Beta: Meow
CHƯƠNG 51
“Trách nhiệm”
Từ lúc lên xe, Hứa Kim Triêu vẫn một lời. Anh im lặng khiến Tô Tuế cũng chẳng nên gì mới , chỉ thể đầu ngoài cửa sổ.
Trong giây lát, bầu khí tĩnh lặng đến mức gần như thể thể thấy tiếng kim rơi.
“Cô thấy phiền nếu mở cửa sổ hút thuốc ?” – Ôn Thư Nhan bất chợt đầu Tô Tuế.
Tô Tuế ngơ ngác, nhất thời rõ cô đang hỏi .
Cô mím môi, định rằng để ý thì Hứa Kim Triêu cất giọng : “Phiền. Hút ít thôi.”
Âm thanh vang lên lạnh lùng, khó đoán đang tâm trạng gì.
Nghe , Ôn Thư Nhan gì thêm. Không gian trong xe chìm tĩnh lặng.
Trương Dật Phàm ở ghế phụ, thận trọng cô dè dặt hỏi: “Chị Ôn, chị cãi với cục trưởng Ôn ?”
“Không liên quan đến .”
“...” – Trương Dật Phàm chặn họng, chỉ còn cách ngoan ngoãn ngậm miệng.
Không thì thôi, rõ ràng là cãi , mà còn là kiểu cãi thắng nổi.
Ngồi ở hàng ghế , Tô Tuế lắng cuộc trò chuyện, bất giác nhớ lời Giang Lâm từng khi ăn lẩu ở nhà Hứa Kim Triêu .
Cô ở bên ghế lái – một cô gái xinh , đôi mắt cùng hàng lông mày thanh tú nhưng sắc sảo, toát khí chất mạnh mẽ, lạnh lùng.
Lẽ nào… cô chính là con gái mà Hứa Kim Triêu từng nhắc đến, là thích ?
Ý nghĩ khiến Tô Tuế kìm mà cô thêm vài . Không ngờ chỉ chốc lát chạm ánh mắt của Ôn Thư Nhan qua gương chiếu hậu.
Khóe môi cô khẽ cong, giọng mang theo chút bông đùa: “Tiểu mỹ nữ, nhà cô ở ?”
Không rõ vì bắt gặp khi đang trộm bởi cách xưng hô bất ngờ , Tô Tuế chút tự nhiên: “Khu Lệ Cảnh.”
“Được.”
…
Nửa tiếng , xe dừng cổng chung cư khu Lệ Cảnh.
Hứa Kim Triêu xuống xe . Tô Tuế hai ở ghế , nhẹ giọng : “Chuyện hôm nay làm phiền , cảm ơn .”
“Không gì, phục vụ nhân dân thôi.” – Trương Dật Phàm xua tay, “Nếu cảm ơn thì cảm ơn đội trưởng Hứa.”
Tô Tuế mỉm , đang chuẩn mở cửa xuống thì Hứa Kim Triêu ở bên ngoài mở cửa sẵn: “Còn ngây làm gì, mau xuống.”
“...Được.”
Đợi cô xuống xe, Hứa Kim Triêu ghé sát cửa sổ với hai trong xe vài câu, hình như liên quan đến một vụ án.
Tô Tuế ý định , lặng lẽ sang một bên.
Lúc , cô mới nhớ ban ngày từng hai vụ án xảy . Có lẽ thời gian tới họ sẽ bận rộn.
Cúi đầu mũi giày, đôi giày mới hôm nay in rõ dấu giày khác giẫm lên.
Thật xui xẻo.
Khi ngẩng đầu, Tô Tuế thấy Hứa Kim Triêu đang bước về phía . Cảm giác gì đó đúng, cô chăm chú hơn.
“Nhìn cái gì?” – Anh nhướng mày.
Ánh mắt cô dừng chân trái , ngập ngừng hỏi: “Chân … khỏi ?”
Hứa Kim Triêu cô, giọng đầy ẩn ý: “Ừm. bác sĩ dặn ít nhất hai tuần nữa mới nên tháo nạng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/doi-anh-trang-roi/chuong-51-trach-nhiem.html.]
Tô Tuế nghiêm túc dặn: “Vậy vẫn nên lời bác sĩ.”
Anh khẽ “ừ”, bình thản bổ sung: “Đáng tiếc là nạng quăng mất .”
Tô Tuế: “...”
Một lúc , cô cẩn trọng đề nghị: “Hay là… để mua cái mới cho ?”
Đến lượt Hứa Kim Triêu im lặng. Ngữ khí phần vui, : “Không cần.”
Nói , lấy điện thoại : “Số điện thoại của ?”
Không hiểu tại hỏi, nhưng Tô Tuế vẫn thành thật cho . Anh lưu lập tức bấm gọi sang máy cô: “Cậu lưu . Sau nếu gặp chuyện tương tự thì gọi .”
Thấy ánh mắt cô chút kỳ lạ, nghiêm túc bổ sung: “Vì nhân dân phục vụ, trách nhiệm của thôi, cần cảm ơn.”
“...Được.” – Tô Tuế gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: nếu thật sự gặp chuyện, gọi 110 chắc còn nhanh hơn.
Về đến nhà, Tô Tuế gửi cho một tin nhắn đặt điện thoại xuống, phòng tắm.
_______________________
Một bên khác, trong khi rửa mặt, Lâm Tuyết hỏi Tô Ngộ đang nhắn tin: “Anh xem, Tuế Tuế thích ?”
Tô Ngộ vẫn ngẩng đầu lên: “Em quan tâm nhiều việc như thế làm gì?”
“Con lúc nào cũng...” – Lâm Tuyết định cằn nhằn thêm thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Mở cửa , bà ngạc nhiên khi thấy Tô Quân An đó.
“Nửa đêm , con ngủ còn chạy qua đây?”
Cậu bé chớp mắt tò mò: “Mẹ, con chuyện hỏi.”
“Chuyện gì?”
“Là chú cảnh sát giỏi hơn công chức giỏi hơn ạ?”
“...”
Lâm Tuyết buồn thấy lạ, chẳng hiểu hôm nay thằng bé cứ băn khoăn mãi. Nhìn dáng vẻ sợ là đáp án thì đêm nay nhóc ngủ .
Bà nghĩ một lúc đáp đơn giản: “Cảnh sát cũng là công chức.”
CweetCweet>
Nghe xong, khuôn mặt nhỏ liền nở nụ rạng rỡ. Cậu bé nhảy chân sáo trở về phòng: “Mẹ ngủ ngon, con ngủ đây!”
Lâm Tuyết: “...”
Bà đầu Tô Ngộ: “Con trai ma nhập ?”
Tô Ngộ bỏ điện thoại xuống, khẽ : “Vừa hai chuyện, nhớ … hình như con trai của Hứa Chí Hàm cũng làm cảnh sát, đây từng học chung lớp với Tuế Tuế.”
Mắt Lâm Tuyết sáng lên: “Thế thì hỏi xem thằng bé bạn gái . Nếu thì dịp năm mới mời nhà họ qua ăn cơm.”
“Để hẵng .”
“Nói gì mà , cứ quyết định .”
_____________________
Tết Nguyên Đán đến gần.
Công việc của Tô Tuế cũng gần xong, cô rảnh rỗi ở nhà đến mức cảm giác sắp… mọc nấm.
Từ hôm Hứa Kim Triêu đưa cô về, cô vẫn gặp . Có lẽ bận rộn vì công việc, nhất là khi hai vụ án g.i.ế.c đó báo chí đưa tin vẫn tìm hung thủ.
Hy vọng họ sớm phá án, để thể đón năm mới an yên.
Cứ thế, một tuần trôi qua.
Hôm nay, Tô Tuế lướt mấy video ngắn đột nhiên thèm bánh kem.
lúc hai hôm cô mới mua một chiếc lò nướng, trong nhà cũng đủ nguyên liệu.
Vậy thì… tự làm một cái thôi.