Đợi Ánh Trăng Rơi - Chương 49: Ai không có lương tâm

Cập nhật lúc: 2025-09-03 03:10:52
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

<ĐỢI ÁNH TRĂNG RƠI>

Trans: XiaoZhu

Beta: Meow 

CHƯƠNG 49

“Ai lương tâm”

“Tô Tuế?”

Giọng vang lên mang theo chút thăm dò, dường như còn dám chắc chắn.

Tô Tuế dừng bước, đầu về hướng phát giọng

Trước quầy nướng, mấy chiếc bàn nhỏ kín . Trong đám đông , một tên con trai cất tiếng gọi tên cô, thấy cô ngoảnh liền lập tức lên.

Ánh đèn chùm nhỏ treo bên quầy hàng rọi thẳng mắt khiến Tô Tuế vô thức nheo , nhất thời gương mặt đối diện. 

Người thì chỉ thoáng qua nhận cô, khóe môi cong lên: “ là chị thật .”

Hắn bước lên vài bước, gương mặt dần hiện rõ ánh sáng. Ngay khoảnh khắc đó, Tô Tuế nhận đó là ai.

Trong đầu cô chợt vang lên những lời từng : nhà họ Lâm từng đến căn nhà cũ dò hỏi tin tức về cô. 

Không ngờ, hôm nay tình cờ chạm mặt ở đây.

Tô Tuế im lặng, ánh mắt lạnh lẽo quét về phía , chứa lấy một tia ấm áp.

“Anh Hào, cô gái là ai thế?” – một bên cạnh cất tiếng hỏi.

Lâm Tử Hào nhếch môi , đầu lưỡi khẽ l.i.ế.m bên má trái, giọng điệu lười nhác mà vô : “Chị .”

“Ồ, thì là chị gái của Hào. Thất lễ , thất lễ . Chị gái, qua đây cùng uống một chút chứ?” 

Lời dứt, mấy kẻ xung quanh liền phá lên

Lâm Tử Hào cũng phụ họa, giọng điệu chẳng khác gì châm chọc: “ đấy, chị. Lâu lắm gặp, đến đây xuống chuyện một lát .”

Khóe môi Tô Tuế khẽ nhếch, trong lòng chỉ thấy nực

Nhiều năm trôi qua, tính cách vô của vẫn chẳng hề đổi. Đã ngoài hai mươi tuổi, mà vẫn quanh quẩn với những cuộc ăn chơi cùng đám .

Vẫn khiến khác cảm thấy chán ghét như

Cô vốn định xoay bỏ , nhưng sự khinh bỉ đối với những hành động của nhà họ Lâm dâng lên tận xương tủy, khiến bước chân khựng .

Tô Tuế đầu , ánh mắt lạnh lùng thẳng : “Lâm Tử Hào, làm phiền chuyển lời đến nhà họ Lâm, đừng đến đây ngóng tin tức gì về nữa. Tôi cho rõ luôn, sẽ thăm bà .”

Cho dù Lưu Tố Anh chết, cô cũng sẽ rơi một giọt nước mắt nào.

Lâm Tử Hào thoáng ngây , vẻ mặt chợt trở nên nghiêm túc: “Chị bà nội bệnh nặng mà vẫn đến thăm, chị đúng là lương tâm.”

Khóe môi Tô Tuế cong lên, giọng châm chọc: “Đó là bà của . Cậu chẳng nuôi dưỡng từ nhỏ ? Bây giờ bà bệnh , còn đây chơi bời với đám bạn .”

Cô dừng giây lát tiếp, từng chữ sắc bén: “Cho nên rốt cuộc ai lương tâm, trong lòng tự rõ.”

Sự mỉa mai lộ rõ trong lời cô.

Những gì nhà họ Lâm từng đối xử với con cô, cả đời cô sẽ bao giờ quên.

Sắc mặt Lâm Tử Hào lập tức sa sầm: “Mấy năm gặp, xem chị học cách ăn lưu loát nhỉ.”

Tô Tuế thấy thái độ của quá rõ ràng, liền xoay định bỏ .

kịp bước , phía vang lên tiếng ghế nhựa kéo ken két, bóng dáng Lâm Tử Hào nhanh chóng chắn mặt cô.

“Chị thăm cũng ,” nhạt, “nhưng ít nhất cũng đưa chút tiền.”

Giờ gầy gò hơn , làn da sạm đen, tóc nhuộm lởm chởm chẳng rõ vàng đỏ, trông chẳng khác nào mấy thanh niên ăn chơi ngoài phố.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/doi-anh-trang-roi/chuong-49-ai-khong-co-luong-tam.html.]

Thậm chí, trong mắt Tô Tuế, mấy thanh niên đó còn thuận mắt hơn .

“Không .” – cô đáp lạnh lùng.

Ánh mắt Lâm Tử Hào lướt qua cô, giọng mỉa mai: “Xem mấy năm nay chị sống cũng khá nhỉ. Quần áo, túi xách hàng hiệu, nhưng chẳng nổi chút tiền để cho già trong nhà?”

Tô Tuế thản nhiên: “, tiền thăm bệnh .”

Lời quá rõ ràng khiến lập tức hiểu ý. Hắn tức tối vươn tay giữ chặt cánh tay cô.

Dây balo vai trượt xuống, Tô Tuế bật giận dữ: “Sao? Đòi tiền thì cướp ? Cậu tin , báo cảnh sát ngay bây giờ.”

Lâm Tử Hào vốn là kẻ mặt dày, từng trại, nên sợ.

Cả hai giằng co quyết liệt. Chủ quán thịt nướng bên cạnh cau mày, ông hết cuộc đối thoại từ nãy đến giờ, rõ đây là mâu thuẫn gia đình. 

Một bên còn là khách quen, mà đối diện là loại chẳng dễ dây , nên ông chỉ , dám can thiệp.

Động tác kéo giằng ngày càng mạnh, rõ ràng cô gái đang ở thế bất lợi. Cuối cùng ông chủ cũng nhịn , thấp giọng khuyên: “Cái đó… hai từ từ chuyện…”

“Ông chủ, khuyên ông lo mấy xiên nướng của thì hơn.” – một gã xăm trổ chen lời.

Chủ quán lập tức im bặt.

_____________________________

Giữa lúc , một chiếc SUV hiện đại màu đen đang di chuyển chậm rãi giữa dòng xe cộ đông đúc. 

Một phụ nữ tóc ngắn xinh ở ghế lái, miệng còn ngậm điếu thuốc đang hút dở.

“Sao khu đông thế? Đây là chỗ nào ?” – trai ghế phụ càu nhàu.

“Đường Thượng Hà Tây. Nghe gần đây chợ đêm.” – phía đáp.

“Tiểu Lương, chuyển đến đây gần tháng mà còn quen đường ?”

Người tên Tiểu Lương gượng: “Khả năng xác định phương hướng của .”

Nghe , Hứa Kim Triêu bỗng mở mắt, ngoài cửa sổ.

Đường Thượng Hà Tây… Tô Tuế từng sống ở đây.

Xe chậm rãi tiến về phía . Chỉ một thoáng, ánh mắt khựng – bên đường, một bóng dáng quen thuộc.

“Ôn Thư Nhan, dừng xe !”

“Gì cơ?” – Ôn Thư Nhan ngạc nhiên.

“Nhanh lên!” – giọng Hứa Kim Triêu chút khẩn thiết.

Mấy xe đều tò mò, Ôn Thư Nhan hỏi thêm, cho xe tấp lề.

Chưa kịp hỏi rốt cuộc làm gì, cô thấy Hứa Kim Triêu mở cửa, lao nhanh sang bên đường.

“Này! Đội trưởng Hứa, ?” – Trương Dật Phàm gọi theo.

Hứa Kim Triêu trả lời , cũng là do thấy là lười đáp .

Bên đường, Tô Tuế và Lâm Tử Hào vẫn giằng co. Người qua hiếu kỳ dừng xem, nhưng ai can thiệp.

“Lâm Tử Hào, thể chút mặt mũi ?”

“Còn chị thì lương tâm ?” – gằn giọng.

CweetCweet>

Tô Tuế siết chặt tay, định rút điện thoại. Lâm Tử Hào lập tức chặn , ánh mắt khiêu khích.

lúc

Một chiếc nạng từ bay tới, đập thẳng lưng Lâm Tử Hào.

Loading...