Đợi Ánh Trăng Rơi - Chương 48: Giục cưới

Cập nhật lúc: 2025-09-03 03:09:41
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

<ĐỢI ÁNH TRĂNG RƠI>

Trans: XiaoZhu

Beta: Meow 

CHƯƠNG 48

“Giục cưới”

Hôm nay là thứ Sáu, đường phố chút tắc nghẽn, nên khi Tô Tuế đến nhà thì hơn tám giờ rưỡi.

Vài năm , chuyển sang làm trong ngành ẩm thực, nhờ vận may nên kiếm một khoản kha khá. Sau đó, bán căn nhà cũ để mua một căn rộng rãi hơn.

Lần khi mới chuyển về Vinh Thành, cô chỉ ở vài ngày, đây là thứ hai cô đến nơi . Vì quen đường nên cô mất khá lâu mới tìm nhà.

Cô khẽ gõ cửa. Người mở cửa là An An.

“Chị!” 

Vừa thấy cô, Tô Quân An liền chạy đến ôm chầm lấy.

Tô Tuế Tô Quân An giống như một chú mèo hoa, khẽ nhíu mày, biểu cảm mang theo chút kháng cự.

Hôm nay, cô mặc một chiếc áo lông vũ màu trắng đó.

Ngay lúc bàn tay nhỏ bé của Tô Quân An sắp chạm , một cánh tay từ bên cạnh bất ngờ vươn , giữ lấy bàn tay nhóc.

Tô Ngộ con trai, giọng nửa trách nửa đùa: “Tiểu quỷ, tay con là màu, lỡ làm bẩn áo chị thì ?”

Tô Quân An cúi đầu, đôi bàn tay lem nhem của ngượng ngùng. 

Một lát , nhanh chóng hớn hở, nhiệt tình kéo tay chị: “Chị ơi, mau ! Em cho chị xem bức tranh của em.”

“Ừm, .” – Tô Tuế khẽ gật đầu.

Cô mỉm đáp , khi bước nhà liền đến chào hỏi Lâm Tuyết đang nấu ăn trong bếp: “Mợ, hôm nay mợ nấu nhiều món ngon thế ạ.”

Lâm Tuyết đầu, nở nụ dịu dàng: “Chẳng hiếm khi con mới đến một . Con phòng khách , cơm sắp xong .”

“Dạ.”

Vừa rời khỏi phòng bếp, Tô Quân An rửa tay xong chạy đến kéo cô.

Cậu nhóc lôi cô phòng , hăng hái giới thiệu bức tranh mặt: “Chị xem nè, em vẽ tranh gia đình đó!”

Tô Tuế nghiêng đầu . Trong bức tranh, những nhân vật hoạt hình đầy màu sắc tuy phần trừu tượng nhưng vẫn thể phân biệt .

“Đây là , đây là ba, còn đây là em…”

Cô ngắm khuôn mặt tròn trịa, làn da mịn màng trắng trẻo của nhóc, mềm mại đến mức khiến đưa tay véo một cái. 

Trong lòng bỗng nảy ý trêu chọc, cô giả vờ nghiêm giọng: “Sao em vẽ chị?”

Tô Quân An làm bộ thần bí, lôi một bức tranh khác. Màu sắc khô, hiển nhiên là vẽ từ

Bức tranh cũng giống như bức – hình đơn giản, nét vẽ vụng về, miễn cưỡng mới đại khái.

Một sinh vật bốn chân lẽ là… chó, một cô gái mặc váy cạnh một trai, trong tay còn cầm vật gì đó giống… khẩu súng?

Khoảnh khắc , nét mặt Tô Tuế cứng , trở nên vi diệu.

Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, An An hớn hở giới thiệu: “Em vẽ mà! Đây là Hoa Hoa, đây là chị, còn đây là trai cảnh sát!”

Tô Tuế: “…”

Trong đầu thằng nhóc rốt cuộc đang nghĩ gì ? Cứ thế mà đem cô gán cho ?

Tính từ hôm nó gặp Hứa Kim Triêu ở nhà cô gần một tháng, thế mà đến giờ nó vẫn còn nhớ dai như .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/doi-anh-trang-roi/chuong-48-giuc-cuoi.html.]

“An An, chị với em —”

Chưa kịp dặn dò, giọng Tô Ngộ vang lên ngoài cửa: “Hai đứa ăn cơm nào.”

“Dạ!”

Tô Quân An lập tức chạy nhanh như gió, để Tô Tuế ‘tranh gia đình’ . Cuối cùng, cô lặng lẽ lấy mấy tờ giấy che nó .

Tâm trạng cô thoáng chốc phức tạp khó tả.

______________________

Trong bữa cơm, Lâm Tuyết và Tô Ngộ liếc , Lâm Tuyết mở lời: “Tuế Tuế, con vẫn bạn trai nhỉ?”

Nghe , Tô Tuế lập tức hiểu ý “ chuyện cần ” mà từng nhắc trong điện thoại.

Không ngờ một ngày, cô cũng giục… kết hôn.

CweetCweet>

Trong lòng cô cay đắng mà nghĩ, nhưng ngoài mặt cô vẫn giữ nụ : “Dạ, ạ.”

Nhận câu trả lời, Lâm Tuyết liền sang Tô Ngộ, đó tiếp tục : “Cậu con quen một bạn, gia đình họ con trai trạc tuổi con, trai là công chức.”

Tô Tuế khẽ ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh ý : “Mọi con xem mắt ?”

“Cứ coi như kết bạn thôi. Cũng sắp Tết , đến lúc đó gặp mặt một chút cũng .”

Cô im lặng. Dù mợ thật lòng quan tâm , lo lắng cho cảnh cô gái trẻ một bấp bênh nơi ngoài, nhưng cô vẫn thỏa hiệp.

Ở tuổi , tình yêu và hôn nhân là lựa chọn của con tim. Cô từng tin tình cảm thể nảy sinh theo thời gian, càng tin nhất kiến chung tình. 

Thứ cô mong một mối tình lãng mạn sáo rỗng, mà là một tình yêu chân thành, nồng nhiệt. Người khiến tim cô run rẩy mỗi khi chạm mắt.

Thấy cô gì, Tô Ngộ nhẹ giọng: “Nếu con gặp thì cũng .”

Tô Tuế giật , khẽ gật đầu cúi xuống tiếp tục ăn.

Không khí lặng vài giây. lúc , Tô Quân An – từ đầu bữa đến giờ im thin thít – bỗng hỏi: “Mẹ ơi, công chức là gì ạ?”

Lâm Tuyết bật : “Con hỏi cái làm gì?”

Miệng vẫn nhồm nhoàm, nhóc lẩm bẩm: “Là… ‘công nhứt’ giỏi hơn… là ‘cảnh dát’ giỏi hơn?”

Tô Ngộ và Lâm Tuyết thoáng ngẩn . Còn Tô Tuế, chỉ thoáng chốc hiểu bé đang so sánh gì.

Rốt cuộc là trẻ con nào cũng sùng bái cảnh sát, Hứa Kim Triêu ‘mua chuộc’ nó bằng cách nào, mà trong đầu cứ suốt ngày quanh quẩn hình bóng ?

“An An, mau ăn cơm . Ăn xong chị xem Ultraman với em, ?” – Tô Tuế vội đánh trống lảng.

Cậu nhóc thông minh lập tức hiểu ý, ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ.”

Sau bữa cơm, Tô Tuế thật sự cùng xem hết Ultraman mới rời .

Bên ngoài, trời tối hẳn. Tô Ngộ định lái xe đưa cô về, nhưng cô từ chối.

Rời khỏi nhà , vì bắt xe thẳng về, Tô Tuế rẽ sang con đường dẫn đến căn nhà cũ. Từ ngày bà mất, cô còn sống ở đó.

Khi nãy trong bữa cơm, cô nhắc đến chuyện căn nhà cũ thể sắp phá dỡ. Bỗng dưng, cô ghé một .

Căn nhà vẫn như trong ký ức, chỉ là khi giữa những tòa nhà mới mọc xung quanh, nó trở nên tồi tàn hơn nhiều.

ý định đến từ nên cô mang chìa khóa, chỉ loanh quanh phía ngoài. 

Chú bảo vệ cũng đổi khác, trông già hơn, thấy cô mãi liền kéo ghế , ánh mắt cảnh giác cô chăm chăm.

Tô Tuế thấy buồn . Mình trông giống kẻ lắm ?

Không làm ông cụ lo lắng, cô chỉ nán một lát .

Vừa bước khỏi con hẻm, ngang qua quầy đồ nướng quen thuộc, bỗng tiếng gọi từ lưng—

“Tô Tuế?”

Loading...