Đợi Ánh Trăng Rơi - Chương 47: Không hôn
Cập nhật lúc: 2025-09-03 03:08:36
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
<ĐỢI ÁNH TRĂNG RƠI>
Trans: XiaoZhu
Beta: Meow
CHƯƠNG 47
“Không hôn”
Sau khi cuộc thi kết thúc, Tô Tuế liền gửi tin nhắn chúc mừng cho Tống Thế Úy, trong lòng nghĩ thầm tối nay nhất định đội của sẽ một buổi tiệc ăn mừng thật lớn.
Vì cô với một tiếng rời .
Bước khỏi hội trường, bầu trời bên ngoài tối đen như mực, ánh đèn đường cùng đèn pha xe cộ hòa quyện, đan xen tạo thành một biển sáng rực rỡ.
Không khí chút se lạnh. Tô Tuế khẽ rụt cổ , lấy điện thoại định đặt xe thì Hứa Kim Triêu ngăn : “Tôi gọi cho Lục Diên Xuyên, chắc cũng sắp đến .”
“Ồ, .”
Thế là cả hai cứ chờ bên đường.
Xung quanh, phần lớn đều là khán giả xem xong trận đấu. Nhân lúc đợi xe, họ rôm rả bàn tán về những khoảnh khắc đặc sắc và hồi hộp nhất trong cuộc thi.
lúc , Tô Tuế mơ hồ thấy tiếng thì thầm của mấy cô gái gần đó.
“Này, xem, họ chính là hai máy lia trúng khi nãy ?”
“Hình như đúng .”
“Thế nghĩ họ là một đôi ?”
“Chắc là , thấy họ hôn gì …”
Tô Tuế khẽ sờ vành tai, trong lòng ngượng ngùng.
Nhân cơ hội , cô lén sang Hứa Kim Triêu bên cạnh, cũng rõ thấy .
Trước khi cuộc thi bắt đầu, máy của đạo diễn thỉnh thoảng sẽ lia qua hàng ghế khán giả.
Trong giới thể thao điện tử một ‘quy tắc ngầm’: nếu máy dừng ở một cặp đôi nào đó, họ sẽ hôn .
Thật trùng hợp, máy chiếu đúng Tô Tuế và Hứa Kim Triêu.
Không nên diễn tả thế nào, nhưng khi gương mặt của Hứa Kim Triêu hiện lên màn hình lớn, gần như chẳng thể tìm thấy bất kỳ góc c.h.ế.t nào ở .
Hình ảnh khiến mấy cô gái xung quanh lập tức reo hò, phấn khích hẳn lên.
Tô Tuế vẫn nhớ rõ, khi đầu óc thoáng chốc rơi trạng thái mơ hồ. Đợi đến lúc kịp phản ứng, cô chỉ tìm ngay một cái lỗ để chui xuống.
Thế nhưng bên ngoài, cô vẫn gắng gượng giữ vẻ bình tĩnh, như thể chẳng chuyện gì xảy .
Tiếng reo hò vang lên khắp xung quanh, ngay cả hai bình luận viên cũng quên nhân cơ hội trêu chọc vài câu.
Tô Tuế chỉ đang cố gắng giả vờ bình tĩnh, trong khi Hứa Kim Triêu thật sự điềm nhiên, gương mặt chẳng hề d.a.o động.
Ống kính dừng ở họ suốt mười giây, nhưng vì hai vẫn bất kỳ hành động gì, đạo diễn cuối cùng đành thất vọng chuyển máy sang chỗ khác.
Thế mà ngờ, chỉ mười giây ngắn ngủi khi lên hình vẫn đủ để khiến ngoài nhận họ.
là ‘hồng nhan họa thủy’ mà.
Khoảng hai mươi phút , xe của Lục Diên Xuyên mới xuất hiện trong tầm mắt.
Vừa bước lên xe, Tô Tuế than phiền: “Cậu cũng thật, lén lút chạy xem thi đấu, cuối cùng bắt đến đón hai .”
Nói đến đây, bỗng khựng một chút, sang Tô Tuế: “Tôi , chỉ đơn thuần nhằm thôi.”
Tô Tuế chỉ im lặng mỉm .
Cô bất giác nhớ đến câu “Tôi bạn” mà Hứa Kim Triêu từng hôm nọ, cảm thấy buồn khó hiểu.
Nếu Lục Diên Xuyên mà chuyện , liệu nổi cơn giận mà quẳng thẳng Hứa Kim Triêu xuống xe ?
_______________________________
Trở về nhà, khi tắm bằng nước ấm, Tô Tuế thoải mái dài chiếc giường mềm mại và ấm áp.
Khi cầm điện thoại lên xem, cô mới phát hiện nửa tiếng Tiểu Ngư gửi cho cô một loạt tin nhắn.
[Tiểu Ngư: Tuế Bảo! Cậu ở đó !]
[Tiểu Ngư: Có hôm nay xem trận đấu của Tống Thế Úy ?]
[Tiểu Ngư: ?]
[Tiểu Ngư: Này ?]
Cô đổi tư thế, nửa nửa thoải mái bắt đầu trả lời.
[ Có , tớ xem thi đấu về . Sao thế? ]
Tin nhắn gửi đầy vài giây, Tiểu Ngư lập tức gọi video qua.
Với một mắc chứng sợ xã hội như Tô Tuế, phản ứng đầu tiên của cô khi thấy âm thanh phát là: Chuyện gì mà nghiêm trọng đến mức gọi video cơ chứ? Không gõ chữ ?
Cô khẽ thở dài, nhấn mở video: “Chuyện gì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/doi-anh-trang-roi/chuong-47-khong-hon.html.]
Tiểu Ngư trông đầy phấn khích: “Khi tớ xem chương trình phát sóng trực tiếp nãy, tớ thấy ! Chàng trai trúng cùng , trời ơi, trai xỉu luôn! Nếu lúc đó là tớ, chắc chắn tớ hôn !”
Tô Tuế: “....”
Hành vi tính là tấn công cảnh sát đấy.
Tiểu Ngư còn chịu thôi: “Cậu xem, cơ hội dâng đến tận miệng mà trân trọng. Đừng với tớ là vẫn còn nhớ mong bạch nguyệt quang của nhé?”
“Cậu thể đừng vì một cái cây mà bỏ cả khu rừng , huống hồ cành cây đó còn chặt mất …” – Dư Tiểu Tiểu vẫn ngừng mắng ở đầu bên .
Ba phút cứ thế trôi qua, cô mới chậm rãi thả một câu bâng quơ: “Ừ, cũng đúng. Bảo chủ động thì chắc thực tế lắm nhỉ.”
“...”
Đợi đến khi cuộc gọi kết thúc, Tô Tuế mới chú ý thấy trong danh sách WeChat một bạn mới kịp chú thích tên.
Đó là lúc khi về nhà, Hứa Kim Triêu chủ động xin WeChat của cô, rằng trả tiền bữa ăn khuya hôm mà cô trả.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của khi , nếu đưa thì quả thật cô thấy ngại vô cùng.
Kết quả là, từ lúc thêm bạn đến nay, hai vẫn nhắn với câu nào.
Cô mở khung trò chuyện xem một lát.
Ảnh đại diện của vẫn là bức hình hồi cao trung.
Chỉ cần thấy tấm ảnh , trong đầu cô liền hiện về ký ức năm cuối cấp ba, khi cả nhóm rủ đến núi Thiên Thai ngắm đom đóm.
Đó là tháng Tư, khi tin tức đưa tin rằng đợt cao điểm đom đóm đầu tiên sắp đến.
Ban đầu, Trần Điềm Kim hẹn cô cuối tuần chơi. Không ngờ thấy, cuối cùng kiên quyết đòi cùng.
Hàng ngàn đom đóm bay lượn lấp lánh bầu trời đêm, tựa một khung cảnh cổ tích.
Lần đầu tiên thấy nhiều đom đóm đến thế, cô nhịn mà chụp liên tục vài tấm. Trong đó vô tình một bức chụp trúng bóng dáng Hứa Kim Triêu.
CweetCweet>
Tuy trời tối đến mức khó rõ mặt, nhưng cô vẫn âm thầm giữ .
Không ngờ phát hiện, còn nhất quyết bắt cô gửi tấm ảnh đó cho . Sau , lấy luôn làm ảnh đại diện.
Vậy mà đến tận bây giờ vẫn đổi.
Dựa tính cách của , e là chẳng vì ý nghĩa gì đặc biệt, mà đơn giản là… lười đổi.
Nghĩ , Tô Tuế liền tò mò nhấp ảnh đại diện xem rõ hơn. Nhấp một , hai vẫn phản ứng. Cô nghĩ mạng chậm nên lặp thêm vài nữa.
[Đã chú thích “Z”]
Tô Tuế sững vài giây, bật dậy, vội vàng luống cuống xóa .
Hy vọng thấy…
Ngay giây .
[Z: ?]
Tô Tuế: “....”
[Tuế Tuế niên niên: … trượt tay…]
Qua một lúc, Hứa Kim Triêu gửi đến một bao lì xì kèm theo tin nhắn.
[ Xin , suýt nữa quên. ]
Tô Tuế im lặng.
Anh tưởng cô đang nhắc đến chuyện trả tiền bát hoành thánh hôm nọ ?
Cô nhận bao lì xì 20 tệ với tâm trạng phức tạp.
______________________________
Vài ngày , Tô Tuế gần như ngoài, chỉ ở nhà sách hoặc lách, cuộc sống nhàn nhã dễ chịu.
Chiều nay, của cô gọi điện bảo buổi tối về nhà ăn cơm, chuyện bàn.
năm giờ, cô thu dọn đồ ngoài. Không ngờ chạm mặt Hứa Kim Triêu cũng đang đợi thang máy.
“Hi.” – Tô Tuế mỉm chào.
Anh gật đầu, ánh mắt dừng gương mặt cô vài giây – hôm nay cô còn trang điểm.
Rõ ràng , nhưng vẫn hỏi: “Ra ngoài ?”
“Ừm, đến nhà ăn cơm. Còn ?”
“Đến cục một chuyến.”
Tô Tuế bật : “Cậu cũng thật tận tụy.”
Thang máy mở cửa, hiệu cho cô bước .
“Bình thường tin tức ?”
“Hả?” – Cô ngẩn .
“Gần đây ở khu Thanh Hà xảy hai vụ án hình sự.” – Anh xong, thang máy cũng dừng lầu.
Ra ngoài mấy bước, ngoái đầu nhắc: “Nếu dắt chó dạo sáng sớm tối muộn thì nhớ chú ý một chút.”