Đợi Ánh Trăng Rơi - Chương 42: Đến nhà lần thứ hai
Cập nhật lúc: 2025-09-01 09:05:19
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4fmx81lOty
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
<ĐỢI ÁNH TRĂNG RƠI>
Trans: XiaoZhu
Beta: Meow
CweetCweet>
CHƯƠNG 42
“Đến nhà thứ hai”
Tô Tuế là thích hành động, là làm, bao giờ do dự.
Sau khi nhanh chóng sắp xếp xong vài tài liệu, cô tìm sợi dây và đeo cho Chiêu Đào Hoa. Kể từ đầy ngượng ngùng đó, giờ đây mỗi khi ngoài dắt chó, cô cũng chuẩn chỉnh tề hơn một chút.
Chỉ cần chút trang điểm nhẹ nhàng, thứ xong trong vòng mười phút.
Chiêu Đào Hoa từ sớm chờ ở lối , vẫy đuôi háo hức.
Tô Tuế giày xong, mở cửa liền thấy một cặp nam nữ đang ở hành lang.
Ngay khi thấy Chiêu Đào Hoa, đàn ông lập tức hét lên:
“Aaaa, má ơi, chó!”
“Lâm Lâm, cứu tớ!!!”
Tiếng hét vang lên đột ngột chỉ làm Tô Tuế giật , mà cả Chiêu Đào Hoa cũng sợ đến mức trốn lưng cô, tai cụp xuống, run rẩy.
Cảnh tượng trở nên hỗn loạn.
Tô Tuế sững vài giây nhanh chóng phản ứng. Mặc dù chó dọa thành bộ dạng như đối với một con trai cao to thì khó hiểu, nhưng cô vẫn nhanh trí giấu Chiêu Đào Hoa phía .
“Thật xin , dọa . Nó chỉ lớn hơn bình thường một chút, cắn .”
Giang Lâm đầu liếc Lục Diên Xuyên đang trốn lưng , giọng điệu pha chút dè bỉu: “Được , thể bình tĩnh một chút ?”
Rồi cô sang Tô Tuế, giải thích với vẻ nhẹ nhõm: “Không , đây từng chó cắn, nên đầu óc bây giờ đầu óc bình thường một chút.”
“Này, ai như ?” – Lục Diên Xuyên phản ứng ngay.
“Nếu , trốn làm gì?” – Giang Lâm đáp, nheo mắt .
Nghe cuộc trò chuyện của họ, Tô Tuế nhịn mà bật . Tiếng cất lên khiến Lục Diên Xuyên cũng ngoái đầu , hổ sờ cổ: “Ngại quá, kích động thôi.”
Ngay lúc đó, giọng Hứa Kim Triêu vang lên từ trong nhà: “Lục Diên Xuyên, kêu cái quỷ gì ? Hàng xóm hết đấy.”
Anh Tô Tuế, Chiêu Đào Hoa đang trốn lưng cô, cụp tai và ve vẩy đuôi, lên tiếng hỏi: “Chiêu Chiêu ?”
Tô Tuế im lặng một lúc, nhỏ giọng : “… chút dọa sợ.”
Hứa Kim Triêu liếc Lục Diên Xuyên, ánh mắt đặt cô: “Ra ngoài ?”
Tô Tuế gật đầu: “Ừm.”
Hai im lặng một lúc.
“Vậy… nhé.”
“Ừm.”
Cuộc trò chuyện giữa hai nhạt nhẽo vô vị.
Lục Diên Xuyên bọn họ với vẻ suy tư.
Bóng dáng Tô Tuế và chú chó biến mất ở góc rẽ. Lúc , Hứa Kim Triêu mới thu ánh mắt, dùng nạng gõ nhẹ Lục Diên Xuyên: “Nhìn gì ? Không chắn đường ?”
Lục Diên Xuyên đầu, chằm chằm Hứa Kim Triêu với ánh mắt phức tạp: “A Triêu, cảm thấy cô chút quen mắt nhỉ?”
“Cô là Tô Tuế?” – Giang Lâm bên cạnh lên tiếng dò hỏi.
Hứa Kim Triêu lãnh đạm “ừm” một tiếng.
Lục Diên Xuyên suy nghĩ một lúc, biểu cảm kinh hãi như thấy quỷ: “Vãi, chứ… Cậu lê cái chân què của đến đây thuê nhà chỉ vì chuyện thôi ?”
“....”
Nhìn thấy im lặng, Lục Diên Xuyên giơ ngón tay cái lên, và : “Cậu thật lợi hại.”
Trời ạ, nhiều năm gặp như thế mà vẫn nhớ mãi quên.
Ban đầu khi ‘đá’, cái tính cách quái gở đó còn nhớ như in, lớn như thế đấy là đầu tiên thấy bộ dạng của như .
Một lúc , Lục Diên Xuyên mới phản ứng chậm : “Ể, đúng…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/doi-anh-trang-roi/chuong-42-den-nha-lan-thu-hai.html.]
“Sao?”
“Chú chó nhà cô gọi là Triêu Triêu?”
“.....”
Hứa Kim Triêu để ý đến nữa.
Gần khu vườn Lệ Cảnh một hồ nước phía . Thường bữa tối, nơi khá đông dạo, nhưng lẽ do thời tiết dạo gần đây , cả dọc đường chỉ lác đác vài .
điều đó với Chiêu Đào Hoa, vì với kích thước của nó, nếu đông sẽ dễ làm họ hoảng sợ, nên Tô Tuế thường chỉ dẫn nó đến nơi ít .
Cô dắt Chiêu Đào Hoa dạo quanh bờ hồ một lúc nữa, liền tùy tiện chọn một chiếc ghế bên đường nghỉ.
Hai cô thấy ở hành lang đó lẽ là Lục Diên Xuyên và Giang Lâm. Nếu nhờ Hứa Kim Triêu gọi tên Lục Diên Xuyên, cô cũng khó nhận họ.
Lần cuối cùng cô gặp ba họ cùng là cuối kỳ nghỉ Đông năm cuối cấp. Khi đó, Hứa Kim Triêu mời cô ăn một bữa, tiện gặp vài bạn của .
Lúc , cô vẫn còn nhỏ tuổi, ngây thơ và tự tin, nên nghĩ nhiều như bây giờ.
Bây giờ nghĩ , lẽ lúc đó Hứa Kim Triêu cũng một chút hảo cảm với cô nhỉ.
Dĩ nhiên, đây chỉ là suy đoán của riêng cô.
Dù , chuyện cô vẫn bao giờ xác nhận cho đến tận lễ nghiệp, và Hứa Kim Triêu cũng từng gì với cô.
Cô khỏi tự hỏi, nếu lúc đó chọn cách trốn tránh, bây giờ thứ sẽ nhỉ?
Haiz, bỏ , vẫn là đừng nghĩ nhiều nữa.
Ban đầu cô tự ý bỏ từ mà biệt, chừng bây giờ Hứa Kim Triêu thấy cô cũng chỉ cảm thấy… lúc mờ mắt.
Uổng công đây đối với cô như .
Tô Tuế thu những suy nghĩ trong lòng, dẫn Chiêu Đào Hoa lượn một vòng quanh nhà khi trở về.
Vừa nhà lâu, bỗng tiếng gõ cửa vang lên.
“Xin hỏi, chuyện gì ?”
Tô Tuế , thấy Lục Diên Xuyên ngoài cửa, nghi hoặc hỏi .
Lục Diên Xuyên cô từ xuống một lúc. Mái tóc dài xoăn màu hạt dẻ buông xõa n.g.ự.c khiến gương mặt cô trông nhỏ nhắn, xinh , đặc biệt là đôi mắt như .
Chậc, đừng nữa… cô gái gặp nhiều năm như xinh lên ít.
Khó trách nào đó nhớ nhung lâu như .
Cậu thu ánh mắt, mỉm chào hỏi cô: “Tô Tuế, lâu gặp, còn nhớ ?”
“...” – Tô Tuế cố tình giả vờ nhớ, chớp mắt: “Anh là?”
“Lục Diên Xuyên đây, nhớ ? Lúc từng đưa về nhà mà.” – Lục Diên Xuyên mỉm , nhưng trong lòng thầm cảm thấy bất bình Hứa Kim Triêu.
Tô Tuế vài giây, khẽ vén lọn tóc lòa xòa tai, nở một nụ đặc trưng: “À, là .”
Lục Diên Xuyên: “....”
Anh dễ khiến khác quên đến thế ? Bỏ , vì em của , nhịn.
“Tối nay bọn ăn lẩu ở nhà, cũng đến . Chúng nhiều năm gặp, dễ gì tái ngộ.”
Tô Tuế vốn từ chối, nhưng thể.
Cô đóng cửa, cùng Lục Diên Xuyên đến nhà Hứa Kim Triêu – đây lẽ là thứ hai cô đặt chân tới đây.
Lần , xung quanh vẫn trống trải, còn giờ thấy thêm ít đồ vật.
Vừa nhà, Tô Tuế liền thấy Hứa Kim Triêu đang sofa trong phòng khách, tivi chiếu một chương trình tạp kỹ khá nổi tiếng.
Anh cúi đầu xem điện thoại, nhưng khi tiếng động, lập tức ngẩng lên cô: “Ngồi tự nhiên .”
Không tại , Tô Tuế cảm thấy thái độ của phần lạnh lùng.
Cô gật đầu, liền thấy giọng nữ vang lên từ phòng bếp: “Triêu ca, quên mua nồi ?”
Giang Lâm xắn tay áo bước , thấy phòng khách nhiều hơn một , sững sờ một lúc gật đầu với Tô Tuế xem như là lời chào hỏi.
“Không các lấy đồ ? Hỏi Lục Diên Xuyên .” – Hứa Kim Triêu ngẩng đầu mà trả lời.
“Cậu đừng đó nữa, .” – Lục Diên Xuyên bên cạnh cô, hất cằm hiệu sang Giang Lâm: “Đồ tớ đều để bếp mà…”
Nói xong, đẩy Giang Lâm phòng bếp.
Tô Tuế Hứa Kim Triêu, do dự một lát bước sang đầu của ghế sofa và xuống.