Đợi Ánh Trăng Rơi - Chương 41: Anh đừng hiểu lầm
Cập nhật lúc: 2025-09-01 09:04:14
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4fmx81lOty
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
<ĐỢI ÁNH TRĂNG RƠI>
Trans: XiaoZhu
Beta: Meow
CHƯƠNG 41
“Anh đừng hiểu lầm”
Lưu Tố Anh chính là bà nội luôn trọng nam khinh nữ đến mức cực đoan của cô.
Tô Tuế lạnh trong lòng, đúng là âm hồn bất tán mà.
Bà con trai, cháu trai đích tôn , còn tìm cô làm gì chứ?
Nhìn cô im lặng, Tô Ngộ lên tiếng an ủi: “Người nhà họ đúng là mặt mũi, nhưng con đừng để bụng. Bọn họ con đang ở đây .”
Tô Tuế nở một nụ nhẹ, yên tâm: “Vâng, con . Con cũng còn là trẻ con nữa, đừng bận tâm.”
“Được, dẫn tên nhóc quỷ về nhà đây.”
“Tạm biệt chị.”
“Ừm, tạm biệt. Về nhà lời đó, chị dẫn em chơi.”
Tô Quân An vài bước thì bỗng đầu, chớp đôi mắt cô.
Tô Tuế: “?”
Cậu nhóc đưa tay lên che miệng, nhỏ giọng : “Chị, em hẹn với trai cảnh sát đó…”
CweetCweet>
Chưa kịp hết, cha lôi mất.
Đã hẹn???
Trong đầu Tô Tuế tràn ngập những dấu chấm hỏi. Đã hẹn cái gì chứ? Nhóc con chạy hẹn với Hứa Kim Triêu từ khi nào ?
Trước khi đóng cửa, cô liếc về phía đối diện một nữa, tâm trạng thoáng chốc trở nên phức tạp.
Câu của Tô Quân An khiến cô lơ đễnh suốt mấy tiếng đồng hồ, đến nỗi còn sai cả bút danh của . Nhận điều đó, cô thở dài một .
Nếu sớm muộn gì cũng ngày , từ đầu nên dùng bút danh ‘Tuế Tuế bất ly’, gọi trực tiếp là ‘123’ khi hơn.
Tô Tuế lắc đầu, cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ kỳ lạ đang hiện lên trong đầu.
Khoảng thời gian gần đây, cô luôn nỗ lực thành việc trong tay. Nếu , ngày Tết Nguyên Đán cô vẫn sẽ ở nhà một ‘tăng ca’ – thật là quá thảm.
Khi đồng hồ gần điểm 9 giờ, cuối cùng cô cũng khỏi phòng, đúng lúc tiếng mở cửa bên phía đối diện.
Chân như mà cả ngày vẫn ngoài lang thang, đến giờ muộn mới về đến nhà .
Nhìn thấy cô ngoài, Chiêu Hoa Đào liền nhảy khỏi tổ, ngậm bát trong miệng, ve vẩy mặt cô.
Lúc , Tô Tuế mới nhớ bản vẫn ăn tối, Chiêu Hoa Đào cũng .
Ngay khi đổ thức ăn cho chó xong, bỗng nhiên tiếng gõ cửa vang lên.
Tô Tuế qua mắt mèo, thấy Hứa Kim Triêu đang ngoài cửa, tay cầm một túi đồ gì đó. Chốc lát, cô bỗng nhớ đến lời Tô Quân An hồi chiều…
Cô mở hé cửa, thò đầu ngoài hỏi: “Có chuyện gì ?”
Hứa Kim Triêu nhíu mày, cảnh tượng thật sự quen thuộc.
“Em trai ?”
“Về với bố nó .”
“....” – Hứa Kim Triêu túi đồ trong tay, : “Nhóc tiểu quỷ đó còn bảo mời nó ăn cơm.”
Ánh mắt Tô Tuế liếc xuống túi đồ cầm, chốc lát thở phào nhẹ nhõm. Hóa là chuyện .
Cô lập tức đổi sang nụ mà cô cho là lịch sự và thiện: “Xin , đứa nhỏ nghịch ngợm, gây phiền phức cho .”
Hứa Kim Triêu chỉ “ừm” một tiếng, gì thêm.
“Nếu em trai ở đây, giải quyết giúp cái .”
“Không cần .” – Tô Tuế liên tục xua tay: “Tôi đói.”
‘Ọt ọt~’
Tô Tuế: “....”
Hứa Kim Triêu: “....”
Bầu khí trở nên ngượng ngùng, khiến cô cảm giác như cả một đàn quạ đang bay đầu .
Hứa Kim Triêu nhẹ như như , thuận tiện đưa túi đồ trong tay .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/doi-anh-trang-roi/chuong-41-anh-dung-hieu-lam.html.]
“Cứ coi như cảm ơn vì bữa tối hai ngày .”
“....”
Thôi bỏ , dù cũng như , đúng lúc cô đang đói, thật lãng phí nếu ăn.
“Vậy , nhận nhé.” – Tô Tuế mỉm nhận lấy.
Trước khi đóng cửa, cô nhịn mà Hứa Kim Triêu một lúc.
Khuôn mặt thì khỏi , đúng chuẩn nam chính trong truyện tranh.
Dáng thì… thật khó mà tả.
Về chiều cao, cao hơn cô một cái đầu, đoán chừng 1m85.
Có lẽ khi về nhà, cởi áo khoác nên giờ chỉ mặc chiếc áo nỉ màu đen, cổ lệch, để lộ xương quai xanh rõ ràng.
Trong đầu Tô Tuế tự động hiện lên hai chữ: Tuyệt thật.
Ánh mắt cô hạ xuống.
Quần thể thao màu xám, vẫn như ngày.
Không hiểu cô nghĩ đến câu phổ biến mạng mấy năm trở đây: đàn ông mặc quần xám cũng giống như phụ nữ mặc tất đen.
Nghĩ , ánh mắt cô bất giác dừng một nữa.
“Khụ.” – Hứa Kim Triêu nắm chặt tay, ho nhẹ một tiếng.
Tô Tuế bỗng chốc tỉnh táo .
OMG!
Trong đầu cô nghĩ đến thứ gì trời!
“Cái đó… nhà nhé.”
Nói xong, cô đóng ‘rầm’ cửa .
Hứa Kim Triêu trầm ngâm cánh cửa mặt, chuẩn về nhà thì bỗng tiếng mở cửa phía .
“Cái đó… Hứa Kim Triêu.” – Tô Tuế gọi .
“Hửm?” – Hứa Kim Triêu đầu.
“Có chuyện cảm thấy giải thích với một chút.”
“Chuyện gì ?”
“Ừm… chính là cái đó, chú chó nhà , tên nó là Chiêu Hoa Đào. Tên khác gọi là…” – biểu cảm Tô Tuế chút tự nhiên – “gọi là Chiêu Chiêu, đừng hiểu lầm nha.”
Nhìn thấy Hứa Kim Triêu im lặng, cô bổ sung: “Chiêu trong lời chào .”
Hứa Kim Triêu cô một lúc, dường như đột nhiên nhận điều gì đó, mỉm : “Không , nghĩ nhiều chứ?”
“Tôi nghĩ theo hướng đó.”
“Vậy… còn chuyện gì nữa, về nghỉ ngơi .”
Nói xong, Hứa Kim Triêu tự nhiên , ‘cạch’ một tiếng đóng cửa .
Tô Tuế im tại chỗ, hổ đến mức giấu mặt . Có lẽ cô nên chuyển sang một hành tinh khác sinh sống thì hơn nhỉ.
Ngày hôm , Tô Tuế ngủ một giấc đến trưa mới tỉnh dậy. Việc đầu tiên cô làm khi thức dậy là kiểm tra cân nặng của .
Cô cảm thấy chút tội vì bữa khuya nhẹ hôm qua. May mà cân nặng chỉ tăng hơn hôm qua một chút chút thôi.
Thời tiết hôm nay , còn thể thấy những tia nắng len qua ô cửa sổ.
Sau bữa trưa, Tô Tuế dành cả buổi chiều dài ghế sofa, xem bản thảo chị em của cô phàn nàn về việc tiểu thuyết của cô đạo văn.
“Trời đ*, tớ từng thấy ai vô liêm sỉ như . Bảng màu như tát mặt cô , mà cô vẫn cố gân cổ đó là một meme phổ biến. Độc giả của cô còn thực sự tin nữa!”
“Mẹ nó, bây giờ cô còn chạy đến tớ bắt nạt mới! Còn bảo là tớ cố ý lợi dụng sự nổi tiếng của cô vì cuốn sách của tớ thất bại. Quá đáng quá !”
“Cậu xem tức c.h.ế.t chứ! Tớ tức đến nỗi nội tiết trong tớ mất cân bằng luôn !”
“Không chứ, tớ cả nửa ngày trời mà biến mất ???”
Sau khi xong từng tin nhắn thoại, Tô Tuế bình tĩnh trả lời: “Những lời truyền cảm hứng cho tớ. Tớ nghĩ thể sử dụng cho cuốn sách tiếp theo của .”
Phải một lúc lâu, đối phương mới trả lời : “Đồ lương tâm! Tạm biệt!”
Tô Tuế đặt máy tính bảng xuống, dậy trong phòng.
Bên ngoài, mặt trời lặn. Cô Chiêu Hoa Đào đang cửa sổ sát đất, ánh mắt tràn đầy khao khát ngoài.
Cô suy nghĩ một lát, quyết định dẫn Chiêu Chiêu ngoài dạo.