Đợi Ánh Trăng Rơi - Chương 39: Anh trai cảnh sát

Cập nhật lúc: 2025-09-01 09:02:03
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

<ĐỢI ÁNH TRĂNG RƠI>

Trans: XiaoZhu

Beta: Meow 

CHƯƠNG 39

“Anh trai cảnh sát”

Tô Tuế ngẩn trong giây lát.

Muối?

Thấy cô im lặng, Hứa Kim Triêu liền giải thích: “Vừa nấu ăn thì phát hiện nhà hết muối. Cô cũng thấy , mới chuyển đến nên còn nhiều thứ kịp mua.”

Lúc Tô Tuế mới kịp phản ứng, khẽ “” một tiếng.

“Anh đợi một chút.”

Nói xong, cô bếp. Một lát , cô trở với một lọ gia vị tay.

Hứa Kim Triêu vẫn cửa, cô đưa lọ gia vị cho : “Trong nhà túi nhỏ, cầm tạm lọ về .”

“Ừm, cảm ơn cô. Lát nữa sẽ mang qua trả.” – Hứa Kim Triêu gật đầu, hiểu ý cô.

Tô Tuế cũng khẽ gật đầu đáp .

Sau đó, cô thấy xoay rời . Vì bận cầm một thứ tay nên trông vẻ khó khăn khi chống gậy.

Tô Tuế khẽ nhíu mày.

Bữa tối cũng tự nấu ?

Quá thảm .

Ý nghĩ lóe lên, liền ‘lách cách’ một tiếng.

Nắp lọ gia vị rơi xuống, lăn một vòng nền nhà dừng ngay bên chân cô.

“…”

Hứa Kim Triêu đầu , định cúi xuống nhặt thì Tô Tuế nhanh tay hơn một bước.

Cô nhặt nắp lọ lên, đưa tay về phía : “Để giúp cầm.”

trong nhà cũng chỉ mỗi lọ muối , mà món ăn của cô thì vẫn nấu xong.

Vừa bước , Tô Tuế ngửi thấy một mùi khét lạ thoang thoảng trong khí.

sang , biểu cảm phức tạp: “Cái đó… đồ ăn của hình như cháy .”

Hứa Kim Triêu lười nhác tựa ghế sofa, ánh mắt thoáng qua dừng ở Tô Quân An – nhóc đang chằm chằm. 

Anh khẽ nhếch môi: “Nhìn gì thế?”

Ánh mắt Tô Quân An rơi xuống cái chân đang thương của , vẻ tò mò hiện rõ: “Chú ơi, chân của chú thương ạ?”

“…”

Từ lúc mở cửa đến giờ, thằng nhóc vẫn luôn miệng gọi là “chú”.

Anh trông già đến thế ?

“Chú?”

Hứa Kim Triêu liếc bé, chậm rãi : “Gọi là . Anh và chị của em bằng tuổi .”

“Ồ… chân của què ạ?”

“…”

“Anh ơi, trả lời nữa ạ?”

“Bất cẩn ngã khi đang truy bắt tội phạm.” – Anh kiên nhẫn đáp.

Nghe , Tô Quân An lập tức mở to mắt, giọng đầy kinh ngạc: “Anh là cảnh sát ạ?”

Hứa Kim Triêu khẽ “ừm” một tiếng, nhận ánh mắt đổi ngay lập tức – tràn ngập sự ngưỡng mộ.

Tô Tuế bưng một đĩa rau xào từ trong bếp , liếc thấy hai ghế sofa đang trò chuyện rôm rả thì bất giác cảm thấy chút kỳ lạ.

Mới bao lâu mà hai họ thiết đến ?

Khi bữa, Tô Tuế và Tô Quân An cùng một phía, còn Hứa Kim Triêu đối diện.

Không ai mở lời , cả bàn ăn chìm trong im lặng.

Vừa ăn, Tô Tuế thấy phiền muộn.

Lúc gì thế , còn chủ động mời Hứa Kim Triêu ở dùng cơm.

CweetCweet>

Đến giờ thì – ngượng chết.

Tô Quân An chị , nghiêng đầu sang Hứa Kim Triêu đối diện, đôi mắt ngây thơ chớp chớp: “Chị ơi, cảnh sát là bạn trai của chị ?”

Câu hỏi bất ngờ , dù nhóc còn nhỏ tuổi, cũng đủ khiến sững sờ.

“Khụ khụ khụ—”

Một ngụm canh nghẹn cứng trong cổ họng Tô Tuế.

Cô vội định dậy để lấy khăn giấy, thì một bàn tay thon dài, xương khớp rõ ràng đưa gói khăn đến mặt.

“Cảm… cảm ơn.”

Tô Tuế lập tức rút hai tờ, vội lau vết nước súp tràn nơi khóe môi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/doi-anh-trang-roi/chuong-39-anh-trai-canh-sat.html.]

Hứa Kim Triêu khẽ “ừm” một tiếng, thu tay về, mới chậm rãi sang Tô Quân An bên cạnh, giọng kéo dài: “Anh chỉ là bạn học hồi cao trung của chị em thôi.”

Nghe , Tô Tuế sững , ngẩng đầu đầy ngạc nhiên.

Gì cơ… hóa nhận cô từ sớm ?

“Nhìn như thế làm gì?” – Ánh mắt Hứa Kim Triêu bất chợt chuyển sang phía cô.

Tô Tuế khẽ giật , ánh mắt thoáng ngượng ngùng, vội mặt : “Không gì… chỉ là ngờ còn nhớ .”

“Hửm, nghĩa là cũng nhận từ ?”

“…”

Hứa Kim Triêu nhướng mày, ánh mắt dừng gương mặt cô, chằm chằm mấy giây liền.

Mái tóc xoăn màu hạt dẻ buộc lỏng phía , vài lọn tóc rơi xuống khẽ lay động.

Đôi mắt cô cụp xuống, hàng lông mi dài tạo thành một bóng mờ mỏng manh mắt.

Ánh sáng trong phòng khách dịu nhẹ, soi lên khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn bằng lòng bàn tay, trắng nõn nhu hòa.

trang điểm, mái tóc cũng dài hơn , nhưng đôi mắt vẫn trong veo, sáng ngời như ngày nào.

Ánh hạ xuống.

Ừm… vẫn gầy, nhưng rõ ràng khác nhiều so với đây.

Hàng lông mi của khẽ run, lặng lẽ dời mắt nơi khác.

Tựa lưng ghế, giọng vang lên, lười nhác mà mang chút cảm khái: “Cũng đúng… con gái lớn , sẽ đổi.”

Tô Tuế: “....”

Không ảo giác , nhưng Tô Tuế cảm thấy lời của Hứa Kim Triêu chút lạ.

Đôi mắt to tròn của Tô Quân An thì đảo liên tục, đang suy nghĩ gì.

Sau bữa cơm, Hứa Kim Triêu dường như cũng chẳng vội rời .

Lúc , An An và Chiêu Đào Hoa quấn lấy, xem tạm thời thể thoát .

Tô Tuế thì khó chịu, cuộc gặp gỡ bất ngờ với bạn cũ khiến cô phần choáng ngợp, kịp thích ứng.

Cô cúi đầu nghịch điện thoại, phân vân nên mở lời gì đó để phá vỡ bầu khí im lặng .

“Nghe em trai , bây giờ đang lách?” – Giọng Hứa Kim Triêu bất ngờ vang lên từ bên cạnh.

“…”

Trong lòng Tô Tuế khẽ d.a.o động, thầm nghĩ: .

Không thấy cô trả lời, Hứa Kim Triêu nghi hoặc sang: “Hửm?”

“À… cũng hẳn. Chỉ là chút hứng thú thôi.” – Tô Tuế đáp mơ hồ.

Hứa Kim Triêu gật đầu, hỏi thêm.

lúc , chuông điện thoại của Tô Tuế vang lên, màn hình hiện thông báo một cuộc gọi video WeChat.

Trong lòng cô bỗng thấy nhẹ nhõm một cách khó hiểu.

dậy ban công, ngón tay chạm nút trả lời.

Hình ảnh màn hình lóe sáng, giọng nam quen thuộc lập tức truyền đến: “Tuế Bảo, đang làm gì thế?”

Cô ngẩng đầu, thoáng về phía Hứa Kim Triêu đang sofa.

Không hoa mắt , mà dường như… sang cô.

“Tuế Bảo, em gì thế? Có giấu đàn ông trong nhà lưng ?” – Giọng Tống Thế Úy vang lên trong điện thoại.

“Tống Thế Úy, thể chuyện cho đàng hoàng ?” – Tô Tuế thu ánh mắt về, khẽ cau mày.

“Được , . Anh với em một chút, tháng cuộc thi, sẽ đến chỗ các em. Khi đó mời ăn một bữa nhé…”

Trong lúc lải nhải, khóe mắt Tô Tuế vẫn liếc về phía phòng khách.

Khi thấy Hứa Kim Triêu bỗng dậy, cô lập tức cắt ngang lời Tống Thế Úy: “Lần tiếp nhé, em cúp máy đây.”

Dứt lời, cô nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, đẩy cửa trượt bước từ ban công: “Cậu sắp ?”

Hứa Kim Triêu chỉ khẽ “ừm”, giọng điệu lạnh nhạt.

Thấy chuẩn rời , Chiêu Hoa Đào lập tức lao về phía .

Tô Tuế hoảng hốt, vội giữ chặt nó , sợ nó va trúng cái chân thương của .

Đi đến cửa, Hứa Kim Triêu đầu cô, vẻ mặt lãnh đạm.

Ánh mắt khiến tim Tô Tuế bất giác thắt .

định thì giọng vang lên phía : “Tô Tuế.”

“Hả?” 

“Cảm ơn bữa tối của .”

Tô Tuế định đáp “ gì” thì thấy cúi , xoa đầu Chiêu Hoa Đào, chậm rãi kéo dài giọng: “Đi nhé, Chiêu… Chiêu.”

“…”

Xong .

Sao cô quên mất chuyện .

Không hiểu lầm gì đó chứ?

Loading...