Đợi Ánh Trăng Rơi - Chương 38: Thu hút hoa đào

Cập nhật lúc: 2025-09-01 08:57:55
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

<ĐỢI ÁNH TRĂNG RƠI>

Trans: XiaoZhu

Beta: Meow 

CHƯƠNG 38

“Thu hút hoa đào”

Kể từ ngày hôm , Tô Tuế còn gặp Hứa Kim Triêu nữa.

Khi kết quả kỳ thi đại học công bố, đúng như dự đoán của cô – cô trượt.

Điểm còn thấp hơn bất kì kỳ thi thử nào đó.

chọn học , bởi lúc trong lòng chẳng còn đủ tâm tư để bắt đầu một nữa. 

Khi điền nguyện vọng, vì chọn một trường đại học ở Lâm Thành, cô quyết định đăng ký một ngôi trường bình thường tại một thành phố ven biển.

Sau đó, cô tự tay xóa hết phương thức liên lạc với Hứa Kim Triêu.

Trong thâm tâm, Tô Tuế rằng, lẽ cũng từng dành cho cô đôi chút tình cảm. Thế nhưng, cô vẫn luôn nghĩ xứng với một con trai như .

Anh cả một tương lai rực rỡ đang chờ phía , vốn nên níu giữ bởi một cô gái bình thường như cô.

Khi thật lòng thích một , sẽ khó tránh khỏi cảm giác bản trở nên nhỏ bé, thấp kém. Tô Tuế nghĩ, lẽ khi tự ti đến tận xương tủy.

Đến mức cô quên mất rằng chính dần trưởng thành, hơn so với quá khứ.

Chỉ cần thêm một chút dũng khí nữa thôi, lẽ cô thể chạm tới ‘vầng trăng’ một nữa.

Suốt bốn năm đại học, cô từng chủ động ngóng tin tức về Hứa Kim Triêu. đôi khi, qua lời kể của bạn bè, những mảnh vụn về vẫn vô tình len cuộc sống của cô.

Chẳng hạn như đến đại học ở Thẩm Thành, khi nghiệp trở Vinh Thành và gia nhập đội cảnh sát hình sự.

Ngoài những mẩu tin ít ỏi , cô gần như còn thấy bất kỳ điều gì khác liên quan đến nữa.

Còn cô, khi nghiệp thì ở thành phố ven biển. Không rõ là vì quen với nhịp sống nơi đó, chỉ đơn giản là đủ can đảm đối diện với quá khứ, chung hiếm khi cô về.

Một năm khi làm, cô nhận bản chẳng hề cảm thấy vui vẻ. Thế là cô dứt khoát nghỉ việc, dùng tiền tiết kiệm để tự thưởng cho một chuyến du lịch dài ngày.

Trong chuyến , cô gặp gỡ và kết bạn với nhiều . Trong đó một nhà văn chuyên tiểu thuyết thời gian. Có lẽ vì thu hút bởi câu chuyện của họ, khi trở về, cô cũng bắt đầu chập chững thử sức con đường .

Vận may của cô cũng xem như tệ. 

Từ ngày bước chân con đường lách cho đến tận năm ngoái, dù tác phẩm từng đón nhận nồng nhiệt, nhưng tiền nhuận bút vẫn đủ để trang trải cuộc sống thường ngày.

Người thường , nghệ thuật là cội nguồn của cuộc sống, dĩ nhiên tiểu thuyết cũng ngoại lệ.

Cảm hứng ban đầu để cô  Là rung động đấy xuất phát từ một cuộc trò chuyện của cô cùng Tiểu Ngư. 

Trong lúc vô tình, cô kể về một mối tình thầm kín, lặng lẽ chớm nở  khép kết quả quãng thời gian khi cả hai vẫn còn là học sinh.

Tô Tuế lập tức nhớ về quãng thời gian còn là học sinh của từ đó gõ xuống những con chữ đầu tiên.

Ban đầu, phản ứng của độc giả khá bình lặng, nhưng chẳng hiểu vì , một ngày nọ cuốn tiểu thuyết của cô bỗng trở nên nổi tiếng đến khó tin.

Số theo dõi Weibo cũng từ vài chục ban đầu, bất ngờ tăng vọt lên một triệu tám trăm nghìn.

Thành thật mà , cô bao giờ nghĩ quyển sách sẽ gây tiếng vang, càng thể ngờ rằng nhiều năm , sẽ trở thành hàng xóm với ‘nam chính’ ngoài đời thực.

Cảm giác , buồn hổ khó tả.

một điều chắc chắn – chuyện tuyệt đối thể để Hứa Kim Triêu . Nếu , cô thật sự chẳng nên chui nữa. 

“Một cơn bão mới nổi lên—”

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn của cô.

Ừm… cô quên đổi nhạc chuông điện thoại .

Tô Tuế lập tức lấy tinh thần, cầm điện thoại lên tên hiển thị màn hình: Cậu.

Cô chớp mắt, lúc mới nhớ tối qua đồng ý đón An An, suýt chút nữa thì quên mất.

Điện thoại kết nối, quả nhiên là để nhắc cô đón .

Cúp máy xong, Tô Tuế tiện tay chọn một bộ quần áo khác bước cửa. Thế nhưng, khi chạm tay tay nắm cửa, cô bỗng khựng . Nghĩ ngợi giây lát, cô trở .

Chỉ mất mười phút, cô nhanh chóng trang điểm nhẹ nhàng.

Trước khi ngoài, cô còn cố ý liếc cánh cửa đóng kín đối diện, trong lòng thầm nghĩ Hứa Kim Triêu ở nhà .

Khi cô vội vàng đến trường thì đúng lúc tiếng chuông tan học vang lên. Trước cổng, phụ chen đợi con. Tô Tuế dừng bên ngoài, im lặng quan sát một lúc.

“Chị!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/doi-anh-trang-roi/chuong-38-thu-hut-hoa-dao.html.]

Từ xa, Tô Quân An chạy  đến, khuôn mặt rạng rỡ, phấn khích ôm chầm lấy cô.

CweetCweet>

Rõ ràng mấy năm nay hai chị em gặp nhiều, nhóc vẫn quấn quýt cô như ngày nào.

Lần , khi cô dẫn Quân An chơi, tình cờ chạm mặt một bạn cũ, còn ngạc nhiên tưởng rằng… con trai cô lớn đến thế.

Tô Tuế bật , đưa tay xoa nhẹ mái tóc bé, dịu dàng : “Em chạy chậm một chút, kẻo đụng khác thì .”

Tô Quân An ngoan ngoãn “” một tiếng.

“An An, tối nay em ăn gì?”

Cô vốn nghĩ nhóc sẽ chọn một quán ăn ngon nào đó, ngờ Quân An đảo mắt một vòng, ngẩng mặt lên đáp chắc nịch: “Chị, em ăn cơm chị nấu.”

Tô Tuế bật : “Được, về nhà chị nấu cho em.”

Trên đường về, cái miệng nhỏ của Quân An ríu rít ngừng, liên tục kể cho cô những điều học hôm nay. 

Tô Tuế kiên nhẫn lắng , thỉnh thoảng trả lời mấy câu hỏi ngộ nghĩnh mà đặt .

Chẳng hạn như—

“Chị ơi, chị tin ánh sáng ?”

“Chị ơi, chị thích Tiga, Cero Mebius?”

“Chị, chị thấy Ultraman với máy biến hình thì ai mạnh hơn?”

Nghe xong, Tô Tuế bất giác nhớ – cái nhạc chuông điện thoại mà cô vẫn kịp đổi, thể chính là do nhóc con lén cài đặt.

Câu trả lời “Tất nhiên là máy biến hình mạnh hơn” suýt nữa bật khỏi miệng, nhưng cuối cùng Tô Tuế nuốt xuống, chỉ mỉm im lặng.

từng xem Ultraman, cô vẫn chắc rằng trong lòng Quân An, ‘ánh sáng’ mới là điều bé luôn tin tưởng.

Về đến nhà, Tô Tuế liền bếp chuẩn nguyên liệu cho bữa tối.

Trong khi đó, Tô Quân An vui vẻ chơi đùa cùng Chiêu Hoa Đào ở phòng khách.

Nói cũng lạ, từ đến nay con ch.ó chỉ thiết với những cô gái xinh , còn với đàn ông, lúc nào cũng giữ vẻ mặt hờ hững, thậm chí chút dè bỉu.

Uổng công đặt cho nó cái tên ‘Chiêu Hoa Đào’, mà đến nay cô từng nhận nổi một hoa đào nào từ nó.

cũng , dường như Chiêu Hoa Đào khá thiện cảm với Hứa Kim Triêu.

Chẳng lẽ… nó thật sự mang đến cho cô một ‘hoa đào’ ?

Ý nghĩ lóe lên, Tô Tuế cũng chính dọa sợ. 

Điên , cô đang suy nghĩ cái gì thế !

Cô vội vàng lắc đầu, ép lấy bình tĩnh nghiêm túc bắt tay nấu ăn.

‘Ting tong—’

Tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên.

Trong khi Tô Tuế vẫn bận rộn trong bếp, cánh cửa kịp mở, thì đôi chân nhỏ của Tô Quân An nhanh nhẹn chạy ngoài.

“Chú là ai ạ?” – Cậu bé chỉ hé một khe cửa nhỏ, đôi mắt tò mò ngước đàn ông bên ngoài.

Hứa Kim Triêu cụp mắt xuống, ánh rơi gương mặt non nớt của nhóc. Trong mắt thoáng hiện tia nghi hoặc. 

Nếu thấy chú chó Alaska quen thuộc lấp ló phía , còn tưởng gõ nhầm cửa.

Thấy trả lời, Tô Quân An cũng rụt . Đôi mắt trong veo cứ xoay qua xoay , như đang cố gắng đoán xem đàn ông là ai.

Đột nhiên, ánh mắt bé sáng bừng lên, đầu hét lớn trong nhà—

“Chị ơi, bên ngoài chú tìm chị!”

“Rất trai nữa!”

Hứa Kim Triêu: “…”

Trong bếp, Tô Tuế loáng thoáng tiếng gọi của em trai. Cô vặn nhỏ lửa, nghiêng ngoài hỏi: “Sao thế, An An?”

Tô Quân An lon ton chạy tới, kéo vạt áo cô, hào hứng chỉ phía cửa: “Chị, một chú trai ở ngoài đang tìm chị!”

Tô Tuế bật : “Chú nào ?” 

Vừa hỏi, cô chậm rãi về phía cửa.

ngay khoảnh khắc thấy bóng dáng quen thuộc ngoài hiên, bước chân cô bỗng khựng , trong lòng dấy lên một thoáng kinh ngạc.

Hứa Kim Triêu vẫn mặc bộ quần áo từ sáng, cửa, tay chống gậy. Bên cạnh , Chiêu Hoa Đào chạy vòng vòng đầy phấn khích, đôi mắt long lanh như sáng rực lên khi thấy .

Tô Tuế mím môi, lên tiếng hỏi : “Có chuyện gì ?”

Hứa Kim Triêu chằm chằm cô vài giây, đó khẽ cong khóe môi: “Có thể cho mượn ít muối ?”

Loading...