Đợi Ánh Trăng Rơi - Anh hùng cứu mỹ nhân

Cập nhật lúc: 2025-09-03 03:12:11
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

<ĐỢI ÁNH TRĂNG RƠI>

Trans: XiaoZhu

Beta: Meow 

CHƯƠNG 50

CweetCweet>

“Anh hùng cứu mỹ nhân”

Những đang xem bỗng giật khi một chiếc nạng bay vụt tới. Họ lượt đầu .

Lâm Tử Hào vì đập đến đau đớn nên đành buông tay , ôm vai lớn tiếng chửi rủa: “Mẹ kiếp, ai ?”

Tô Tuế nâng mắt lên và thấy Hứa Kim Triêu cách đó chỉ vài mét. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô:  luôn là bảo vệ cô mỗi khi cô cảm thấy bất lực và cần giúp đỡ…. giống như năm đó.

Hứa Kim Triêu thèm để ý đến Lâm Tử Hào, trực tiếp tiến đến chỗ Tô Tuế. Đứng mặt cô, quan sát cẩn thận hỏi: “Không chứ?”

Tô Tuế lắc đầu: “Không … mà ở đây?”

“Đi ngang qua thôi.”

Anh liếc bên cạnh – chiếc cổ trông giống như cổ của một con chim trĩ.

“Cmn, mày là thằng nào? Muốn lo chuyện nhà ? Tô Tuế, ánh mắt chị vấn đề , tìm một đàn ông còn thể bình thường .” – Lâm Tử Hào lúc chửi rủa như một ‘ đàn bà chanh chua’.

Hứa Kim Triêu nắm bắt trọng điểm. Anh nghiêng đầu Tô Tuế, nhíu mày: “Việc nhà?”

Đôi mắt khinh thường của dường như đang Ánh mặt … quả thực vấn đề.

Nhìn thấy như hiểu lầm cụm từ “việc nhà”, Tô Tuế vội vàng giải thích: “Em họ .”

Hứa Kim Triêu vẫn nhíu mày, đầu Lâm Tử Hào.

Con chim trĩ … chẳng là ‘con chim hèn nhát’ từng đánh đến nỗi cứ gọi đó ? Nghĩ , ánh mắt ghét bỏ của càng hiện rõ.

Rõ đến mức ngay cả Lâm Tử Hào cũng cảm nhận

Sắc mặt càng trở nên khó coi hơn, một cách châm biếm: “Sao, còn làm hùng cứu mỹ nhân ? Cũng bản .”

Cùng lúc, mấy bên quầy hàng xem kịch đó bắt đầu dậy, đến bên cạnh Lâm Tử Hào với thái độ ‘ phục thì đánh’.

Hứa Kim Triêu liếc mắt mấy , khóe miệng nhếch lên nụ nhàn nhạt, như thể bầu khí xung quanh chẳng ảnh hưởng gì đến .

Nhìn dáng vẻ hiện tại của , Tô Tuế chắc rằng đang tức giận.

Cô từng bạn bè rằng con kỳ lạ: khi càng tức giận, nụ mặt càng rực rỡ. Nói đơn giản, ‘vui vẻ tức giận đều hiện rõ khuôn mặt .’

Nếu là một thời điểm khác, lẽ cô sẽ lo lắng. bây giờ, chân vẫn hồi phục, khiến cô khỏi băn khoăn.

Chưa kể đến việc liệu xử lý hết đám , nhưng nếu chân thương nặng hơn, cô thật sự sẽ cảm thấy tội .

Thế là cô lặng lẽ kéo áo , nhỏ giọng đề nghị: “Cậu đừng manh động, vẫn nên gọi cảnh sát thì hơn.”

Hứa Kim Triêu xong, cô bằng ánh mắt như đang kẻ ngốc.

Tô Tuế ngây một lúc mới phản ứng .

Gọi cảnh sát làm gì… cảnh sát !

Sau một lát, cô chớp mắt, kìm , hỏi tiếp: “Vậy nếu bọn họ tay với , đó xem là hành vi tấn công cảnh sát ?”

Hứa Kim Triêu ý nghĩ trong mắt cô: Nếu , lên đánh bọn họ một trận .

Anh suýt trợn mắt: “Trong đầu suốt ngày đang nghĩ gì .”

Quả nhiên là đồ lương tâm mà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/doi-anh-trang-roi/anh-hung-cuu-my-nhan.html.]

Lâm Tử Hào hai họ phớt lờ , tán tỉnh nơi công cộng, tức giận xắn tay áo lên tiếng.

Phía bên đường, Trương Dật Phàm và những khác vẫn quan sát. Tiểu Lương lo lắng: “Anh Phàm, chúng nên qua đó ?”

Trương Dật Phàm nhàn nhã dựa lưng xe, như một ông chủ lớn: “Không , đội trưởng Hứa thể tự xử đám cá tôm thối đó.”

Tiểu Lương băn khoăn: “ chân đội trưởng Hứa vẫn khỏi mà?”

Trương Dật Phàm ngẩn : “Hửm? Chưa khỏi ? Khi nãy thấy nhanh như bay, khỏe mà.”

Ôn Thư Nhan thở một , mỉm liếc Trương Dật Phàm: “Nếu qua đó, ngày mai thể sẽ cử giúp Sở Trinh đấy.”

Khuôn mặt Trương Dật Phàm cứng đờ: “Được , chị Nhan… chị đừng nữa, chị buồn nôn .”

Ai xem khám nghiệm tử thi mỗi ngày chứ!

Nói xong, nhảy xuống xe, gọi Tiểu Lương: “Đi thôi, qua bên đó xem.”

“Ok.”

Một bên khác, tên thanh niên xăm bên cạnh Lâm Tử Hào đề nghị: “Anh Hào, đừng phí lời nữa, cứ lên .”

Tô Tuế căng thẳng bước một bước dài chắn Hứa Kim Triêu: “Tôi cho các , đừng làm loạn, nếu hậu quả nghiêm trọng.”

Đây là đầu cô đe doạ khác, cũng khá hùng hồn.

Lâm Tử Hào và đồng bọn quan tâm, hét lớn: “Hậu quả gì, cô xem nào!”

Hứa Kim Triêu liếc bóng dáng nhỏ bé mặt, nhịn bật .

Tô Tuế đầu , liền giọng lười nhác từ phía vang lên: “Theo điều 293 Bộ luật Hình sự: việc cố ý gây rối trật tự nơi công cộng, hành vi bạo lực phá hoại trật tự tùy mức độ sẽ phạt tù tối đa năm năm, cải tạo giam giữ hoặc quản chế công khai.”

Mấy đối diện sững, bật chế nhạo: “Này, cũng chút dáng vẻ đấy, định dọa ai , cảnh sát đến lão tử cũng chẳng sợ.”

Vừa dứt lời, bỗng một giọng vang lên: “Nếu , một chuyến cùng chúng .”

Trương Dật Phàm và Tiểu Lương từ đám đông tiến tới: “Đội trưởng Hứa, chuyện gì xảy ?”

Anh liếc Tô Tuế, thấy quen mắt.

Lâm Tử Hào và đồng bọn họ, biểu cảm kỳ lạ. Nếu nhầm, nãy họ gọi là “Đội trưởng Hứa”.

Hứa Kim Triêu Tô Tuế, thấy cô phản ứng gì, nhướng mày Trương Dật Phàm.

Trương Dật Phàm hiểu ý, đưa thẻ cảnh sát , với Tiểu Lương: “Mấy giao cho . Tiểu Triệu bọn họ chắc gần đây, tự liên lạc .”

Tiểu Lương: “Chuyện nhỏ mà còn giao cho !”

___________________

Vốn dĩ Tô Tuế tự bắt xe về nhà, nhưng Hứa Kim Triêu cũng cần về, bảo cô tiện cùng.

ghế lúng túng, đầu chung xe với mấy đồng chí cảnh sát.

Ôn Thư Nhan hai mãi, tò mò hỏi: “Hai ở chung ?”

Hứa Kim Triêu cúi đầu nghịch điện thoại, “ừm” một tiếng.

“Là hàng xóm, ở đối diện nhà .” – Tô Tuế giải thích.

Trương Dật Phàm bật , hóa thăm Hứa Kim Triêu, ngang hành lang thấy cô. 

Anh tự nhủ: đội trưởng Hứa chắc chắn vấn đề, ý với con gái thừa nhận.

Ôn Thư Nhan hỏi: “ , Tiểu Lương , nãy cùng các ?”

Trương Dật Phàm liếc phía , mỉm : “Để giúp đội trưởng Hứa dọn đống lộn xộn , trẻ tuổi nên luyện tập nhiều.”

Cùng lúc, Tiểu Lương bên đường đang gọi điện thoại, bỗng hắt xì.

Loading...