Quản lý Kỷ liếc mảnh giấy trong tay Cố Thời Dao, thấy là một chuỗi tiếng Anh, ông lắc đầu. Đây chính là thế giới của trẻ tuổi, tặng một bó hoa hồng còn kèm theo mật mã.
Ông tiếng Anh, tự nhiên hiểu ý nghĩa mảnh giấy.
Cố Thời Dao gật đầu, cô bất ngờ với món quà Mộ Dực Thần tặng.
“Quản lý Kỷ, trong tiệm chỉ ông là tinh mắt nhất. Ông lo làm việc, ngược thích tới trêu chọc .”
Quản lý Kỷ híp mắt: “Cô chủ, đây là đầu tiên thấy cô nhận hoa, chuyện hiếm lắm chứ, nghĩ thôi thấy khó tin .”
Cố Thời Dao đặt mảnh giấy sang một bên. Hoa hồng kiều diễm rực rỡ, màu đỏ tươi khiến tâm trạng cô vô cùng .
Cô hái một cánh hoa hồng, cúi đầu ngửi hương thơm, mùi hương thoang thoảng xộc mũi.
Cô quản lý Kỷ: “Chuyện hiếm lắm ? Có gì mà khó tin?”
Quản lý Kỷ sờ cằm, đây là đầu tiên ông thấy cô chủ nhỏ vui vẻ như , nguyên nhân cô vui vẻ là vì một đàn ông.
Cố Thời Dao chuyển chủ đề, cô đặt hoa hồng sang một bên, nghiêm túc bắt đầu chuyện về tiệm sườn xám.
“Quản lý Kỷ, những bản phác thảo thiết kế trong tay , ông dành thời gian đưa cho thợ thêu sườn xám. Ngày mai sẽ về Vân Châu, lẽ sẽ mất một thời gian dài mới .”
Ánh mắt Quản lý Kỷ lóe lên vài cái. Cô chủ bỏ rơi ông, bỏ rơi cửa tiệm nữa ? Haizz, chuyện đến bao giờ mới kết thúc đây.
Quản lý Kỷ còn thể làm gì, chỉ đành gật đầu đồng ý.
Cố Thời Dao ôm bó hoa hồng về đến Đốc quân phủ. Cô đến khu nhà nhỏ, thấy Mộ Dực Thần đang chuyện với Hạ Cửu Thời, cô tiến lên quấy rầy cuộc chuyện của họ.
Hạ Cửu Thời thấy phiền muộn, đúng lúc cô chủ Cố xuất hiện, thể lấy cớ để đuổi Mộ Dực Thần .
Anh nhắc nhở Mộ Dực Thần: “Hôm nay đến đây thôi, cô chủ Cố đang đợi ở đằng .”
Giây tiếp theo, Mộ Dực Thần đầu , thấy Cố Thời Dao cách đó xa, cô ôm một bó hoa hồng màu sắc tươi tắn trong tay. Chỉ cần cô ở đó thôi, làm kinh ngạc ánh mắt của Mộ Dực Thần.
Mộ Dực Thần bỏ Hạ Cửu Thời, bước tới, tự nhiên khoác tay qua vai Cố Thời Dao: "Cô chủ Cố, thích hoa tặng ?"
“Rất thích,” Cố Thời Dao dừng một chút: “Sau nếu tặng hoa thì tặng riêng cho .”
Mộ Dực Thần thẳng: “Cô chủ Cố đây là đang ngượng ngùng ? Lẽ nào cô lo lắng khác sẽ hỏi tới hỏi lui?”
Cố Thời Dao thẳng mắt , cô tiến gần, ngắt một cánh hoa, đặt lòng bàn tay Mộ Dực Thần: “Đốc quân ngay cả yêu cầu nhỏ cũng thỏa mãn ?”
Mộ Dực Thần cô, thật, Cô chủ Cố và hoa hồng hợp , tán thưởng vẻ kín đáo và sự khéo léo tiến lùi của cô.
Mộ Dực Thần : “Yêu cầu của Cô chủ Cố, đồng ý.”
Cố Thời Dao gật đầu, sóng vai cùng về phía .
Mộ Dực Thần chuyển tay đặt lên eo Cố Thời Dao, ôm lấy vòng eo thon thả của cô, Cố Thời Dao lập tức dùng tay gạt tay Mộ Dực Thần .
Cô thẳng: “Đốc quân, khi chúng ở riêng thì ôm ấp thế nào cũng , nhưng bây giờ giữa chốn đông , ôm ôm ấp ấp như sẽ làm tổn hại đến uy nghiêm của .”
Mộ Dực Thần khẽ , xem Cô chủ Cố của tìm cớ cho bản , nhưng dù là như , vẫn thích, ai bảo gặp động lòng, trúng ý cô cơ chứ.
Anh khoác tay Cố Thời Dao, nhỏ: “Cô chủ Cố, bận tâm.”
“Tôi bận tâm,” Cố Thời Dao hất tay Mộ Dực Thần , cô với vẻ mặt mặn nhạt: “Đốc quân, nếu còn như nữa, cẩn thận dùng hoa đập đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/doc-quan-cam-duc-da-rung-dong-roi-mo-duc-than-va-co-thoi-dao/chuong-089-ai-la-ke-trom-hoa.html.]
Mộ Dực Thần bật khúc khích, chút hăm hở, cúi đầu thấp xuống, hạ ngang tầm mắt Cố Thời Dao, làm thêm động tác nào nữa: “Cô chủ Cố, sẽ chống cự, cô đập thì cứ đập.”
Cố Thời Dao: “…”
Cô bỏ Mộ Dực Thần, chạy trong tòa nhà, đặt bó hoa hồng lên bàn. Cô nghĩ, nếu ở thời hiện đại, lẽ cô sẽ chụp một tấm ảnh, đăng lên mạng xã hội.
Haizz, nhưng dù nữa, khi đến nơi , cô cũng may mắn khi gặp Mộ Dực Thần.
Mộ Dực Thần từ bên ngoài, theo Cố Thời Dao, bước phòng cô, hai trò chuyện một lúc lâu, giữa chừng, Mộ Dực Thần khác gọi .
Chẳng mấy chốc, trời dần tối, Cố Thời Dao xuống những đội lính tuần tra, ngày mai, ngày mai là thể trở về Vân Châu thành , ngày mai thể gặp Trương Phó quan và những khác.
Cố Thời Dao xuống lầu, cô khẽ nhíu mày, phát hiện bó hoa hồng bàn biến mất. Lẽ nào hoa hồng Mộ Dực Thần mang ?
tại mang ?
Cố Thời Dao thấy Mộ Dực Thần về, cô rảnh rỗi việc gì làm, bèn bếp, đích làm bữa tối cho Mộ Dực Thần.
Cô đến cửa bếp, các đầu bếp đang bận rộn chuẩn bữa tối.
Họ thấy Cố Thời Dao ở cửa, vội vàng : “Cố tiểu thư, mời cô đợi một lát, bữa tối sẽ xong ngay thôi.”
Cố Thời Dao vốn định làm bữa tối cho Mộ Dực Thần, nhưng thấy nhiều trong bếp như , cô nghĩ ở đây e rằng sẽ gây phiền phức, cản trở họ làm việc.
Cô gật đầu, chuẩn rời khỏi bếp.
Ngay khi cô , cô nhanh mắt thấy trong thùng rác gần cửa vỏ giấy gói hoa hồng.
Cô cúi xuống nhặt lên, tâm trạng vui vẻ bỗng chốc tan biến, gương mặt tinh tế của cô lập tức thoáng thêm vài phần giận dữ.
Cô nhặt bao bì trong thùng rác lên.
Bà đầu bếp phía vội vàng tiến tới, ném đồ vật trong tay cô thùng rác, bà : “Cố tiểu thư, đừng để bẩn tay cô, đây là rác, rác rưởi thôi.”
Nói xong, bà giấu thùng rác phía .
Cố Thời Dao chú ý đến hành động của bà , cô rõ mặt bà lặng lẽ khỏi bếp.
Cô ở cửa, khoanh tay, ánh mắt thất thần về phía xa.
Khi Mộ Dực Thần trở về, thấy Cố Thời Dao yên bất động ở cửa, chút xót xa, trời tối , Cô chủ Cố đây bao lâu nhỉ?
Anh vội vàng bước tới, khoác áo khoác ngoài của lên vai Cố Thời Dao. Nói thật, cảm thấy áy náy, chắc chắn Cô chủ Cố đợi lâu.
Anh : “Cô chủ Cố, em trong chờ .”
Cố Thời Dao cúi đầu, vẻ mặt u ám: “Mộ Dực Thần, bó hoa hồng tặng mất .”
Mộ Dực Thần nghĩ đây chỉ là chuyện nhỏ, và chuyện nhỏ nên làm phiền Cô chủ Cố.
Anh thở dài: “Ôi chao, cứ tưởng chuyện gì to tát, mất thì mất, mua cho em bó khác, , vì Cô chủ Cố thích hoa, sẽ tặng em một bó hoa hồng mỗi ngày, thế nào?”
Cố Thời Dao đang tâm trạng , cô vẫn cúi đầu, cô khẽ gọi tên : “Mộ Dực Thần, đây là vấn đề về hoa.”
Cô ngẩng đầu: “Tối nay định bếp nấu cơm cho , ai ngờ ngang qua cửa, thấy giấy gói hoa hồng trong thùng rác.”
“Mộ Dực Thần, lấy trộm bó hoa tặng .”