Là nhiệm vụ vì trong lòng mà chịu đựng vết thương ?
Cô vạch trần, chỉ mặt , giọng lạnh nhạt: "Tôi về." Nói xong, cô đẩy định bước .
Phó Chí Diệp nắm chặt cổ tay cô, ngay lập tức cúi , bế ngang cô lên!
"Phó Chí Diệp! Anh làm gì ! Buông !" Kiều Thi Di kinh hãi giận dữ, dùng sức giãy giụa.
Phó Chí Diệp mặc kệ cô đạp đá, ôm cô sải bước về phía góc tối tăm phía vũ trường, ép cô bức tường lạnh lẽo, nụ hôn nóng bỏng lập tức như vũ bão ập xuống, mang theo sự cưỡng chế thể nghi ngờ và một tia vội vã khó nhận .
"Ưm... Đồ khốn! Buông !" Kiều Thi Di nghiêng đầu né tránh, hai tay sức đẩy lồng n.g.ự.c vững chắc của .
Phó Chí Diệp dễ dàng dùng một tay kìm chặt hai cổ tay cô ấn lên đỉnh đầu, tay giữ lấy gáy cô, làm sâu thêm nụ hôn, môi lưỡi bá đạo chiếm đoạt.
"Thi Thi..." Giọng khàn đặc, gọi tên mật của cô, thở nặng nhọc, "Em chúng làm chuyện đó bao nhiêu ngày ?"
"Không! Tôi ! Phó Chí Diệp, hôm nay dám chạm , sẽ hận cả đời!"
Kiều Thi Di hổ giận dữ, nhưng nỗi đau lòng như d.a.o cắt còn lớn hơn. Anh vì Tạ Nguyệt Chỉ sớm t.h.u.ố.c mà sốt ruột đến thế ? Ngay cả ở nơi như thế cũng ...
Phó Chí Diệp chỉ nghĩ cô sợ hãi, thở dốc thì thầm bên tai cô, cố gắng an ủi: "Đừng sợ... Bây giờ đèn tối , sẽ ai thấy ..."
"Đồ khốn!" Nước mắt tủi nhục Kiều Thi Di chực trào, cô đột ngột cúi đầu, c.ắ.n mạnh một miếng vai !
Phó Chí Diệp rên lên một tiếng nghèn nghẹn, động tác dừng một chút, khẽ , giọng mang theo chút cưng chiều bất lực: "Sao giống một con mèo hoang thế ..."
Anh cho cô cơ hội phản kháng nữa, ưỡn xông thẳng !
Cơn đau rát buốt khiến Kiều Thi Di lập tức căng cứng , phát một tiếng rên đau đớn kìm nén.
"Cố chịu một chút..." Giọng Phó Chí Diệp đè nén d.ụ.c vọng, bắt đầu chuyển động, va chạm cô, "Đau thế mà chịu , sinh con thì ? Hửm?"
Sinh con... Hai chữ như một con d.a.o găm tẩm độc, đ.â.m thẳng tim Kiều Thi Di!
Cô đột ngột ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc của , từng chữ từng chữ : "Phó Chí Diệp, nếu ... mất vì băng huyết lúc sinh đứa con thứ hai, vì bà cha ngoại tình... nên, sinh con thì ?"
Động tác của Phó Chí Diệp khựng đột ngột, trong bóng tối, Kiều Thi Di dường như thấy trong mắt lóe lên một tia cảm xúc phức tạp. chỉ là thoáng qua.
"Thi Thi, thể đồng ý với em thứ, trừ điều , ."
"Sinh cho một đứa con."
"Một đứa trẻ giống em."
"Có ở đây, đội ngũ y tế nhất cả nước bảo vệ em, em sẽ ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/doa-hong-do-nam-thanh/chuong-5.html.]
Lời của , mà thâm tình, mà rung động lòng . giờ khắc lọt tai Kiều Thi Di, biến thành những nhát d.a.o lăng trì!
Anh thấy tất cả sự đau khổ, tuyệt vọng và sợ hãi của cô, chỉ cần Tạ Nguyệt Chỉ bình an!
Một cảm giác ghê tởm và nhục nhã cực độ dâng lên trong lòng, cô liều mạng giãy giụa, dùng hết sức bình sinh đẩy : "Buông ! Phó Chí Diệp buông !"
sự phản kháng của cô, cách sức mạnh tuyệt đối, chẳng khác nào kiến càng lay cây.
Ngay lúc cô gần như tuyệt vọng, bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng hét kinh ngạc thể tin nổi!
Cả hai đồng thời cứng đờ .
Kiều Thi Di nghiêng đầu, thấy Tạ Nguyệt Chỉ đang cách đó xa, mặt tái mét, nước mắt giàn giụa họ.
Giây tiếp theo, Tạ Nguyệt Chỉ như thể chịu nổi kích thích quá lớn , đột ngột , chạy .
Sắc mặt Phó Chí Diệp đổi đột ngột, gần như ngay lập tức rút , để một câu "Đợi ở đây", chút do dự đuổi theo hướng Tạ Nguyệt Chỉ bỏ !
Kiều Thi Di trượt dọc theo bức tường lạnh lẽo, sụp xuống đất, bên vẫn còn cảm giác dính nhớp và đau đớn như xé rách.
Thật mỉa mai làm ... Người trong lòng chỉ thấy họ bên , mà vội vàng đuổi theo như . Anh xem cô là gì, là gái điếm ?!
Cô lảo đảo dậy, chỉnh váy áo xộc xệch, giống như một con rối mất hồn, từng bước rời khỏi góc phòng ghê tởm .
bước khỏi cửa vũ trường, cô đột nhiên thấy một tiếng kêu từ phía đầu: "Có nhảy lầu!"
Cô theo bản năng ngẩng đầu, chỉ thấy một bóng từ lầu vũ trường rơi thẳng xuống!
"Rầm——!"
Một tiếng động nặng nề vang lên, bóng lệch chút nào, đập mạnh xuống Kiều Thi Di, bước khỏi cửa !
Cơn đau dữ dội lập tức quét qua ! Chất lỏng ấm nóng, dính nhớp b.ắ.n tung tóe khắp mặt mũi và quần áo cô...
Một giây khi ý thức chìm bóng tối, cô lờ mờ thấy, đập xuống cô, chính là Tạ Nguyệt Chỉ, lóc bỏ chạy.
……
Cô lơ mơ cảm thấy đẩy phòng phẫu thuật, bên tai là giọng gấp gáp của y tá:
“Hai đồng chí nữ đều thương nặng! Xuất huyết nội sọ, gãy xương nhiều chỗ... nhưng hôm nay tiếp nhận nhiều bệnh nhân t.a.i n.ạ.n liên , kho m.á.u đang khẩn cấp, phòng phẫu thuật cũng chỉ còn một phòng cuối cùng! Ai phẫu thuật trễ, khả năng nguy hiểm đến tính mạng! Phó Thiếu Tướng, ngài xem... nên cứu ai ?”
Giây tiếp theo, cô thấy giọng Phó Chí Diệp khàn khàn và căng thẳng: "Cả hai đều cứu, thể chuyển viện ?!"
"Không ạ Phó Thiếu Tướng! Tình trạng hiện giờ của cả hai đồng chí đều thích hợp để di chuyển! Ngài... đưa quyết định..."
Một lặng nghẹt thở.