“Những chiếc sườn xám , chúng sẽ giúp cô vận chuyển ngay bây giờ, và thật nhanh.”
Anh chỉ mấy chiếc thùng đựng đồ chuyên dụng, trông cực kỳ chắc chắn mà đồng nghiệp mang tới: “Việc cô cần làm là phối hợp với chúng .”
“Vâng!” Tôi gật đầu mạnh mẽ.
Ba chúng lập tức xông phòng bà nội, mở tủ quần áo.
Luật sư cũng rõ ràng sững một chút khi thấy những chiếc sườn xám, nhưng nhanh chóng trở thái độ chuyên nghiệp, chỉ huy chúng bắt đầu đóng gói.
Ngay khi đưa tay chuẩn lấy chiếc sườn xám đầu tiên xuống, đằng lưng một giọng âm dương quái khí chợt vang lên báo : “Tôn Tiểu Nhã, cháu đang lén lút làm cái gì đấy?”
Linlin
Toàn cứng đờ, m.á.u huyết gần như đông cứng ngay lập tức. Giọng phía là của chú hai Tôn Kiến Quân.
Bố năm em, chú thứ hai, cũng là tinh ranh và khắc nghiệt nhất.
Những ngón tay nắm chặt chiếc sườn xám, vì quá dùng sức mà trắng bệch.
Luật sư Trương Minh và đồng nghiệp bên cạnh cũng ngay lập tức nín thở.
Tôi ép bình tĩnh , từ từ , nặn một nụ còn khó coi hơn cả : “Chú hai, chú tới đây?”
Tôn Kiến Quân khoanh tay ngực, dựa nghiêng khung cửa, ánh mắt đảo đảo giữa và chiếc tủ quần áo đang mở: “Chú để quên một chùm chìa khóa.”
“Các cháu đây là… đang làm gì ?”
Tim đập điên cuồng, nhưng mặt ngoài vẫn cố tỏ bình tĩnh: “Ồ, cháu sắp chuyển mà. Cháu tìm hai vị sư phụ đến giúp cháu đóng gói những chiếc sườn xám bà nội để mang .”
Dưới ánh đèn, những chiếc sườn xám treo lẳng lặng, chỉ là một đống quần áo cũ kỹ bình thường.
Chú hai khẩy một tiếng, ánh mắt đầy vẻ khinh thường: “Mấy cái thứ rách nát mà còn đáng để thuê đến chuyển ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/di-chuc-cua-ba-noi/chuong-3.html.]
Tôi cụp mắt xuống, giọng nhỏ vài phần: “Dù cũng là kỷ vật bà nội để .”
Tôn Kiến Quân dường như còn hứng thú thêm nữa, chú đáp một tiếng qua loa: “Được , cháu làm nhanh lên. Lúc thì đặt chìa khóa cổng chính lên bàn khách nhé.”
Nói xong, chú xoay bỏ , bước chân dứt khoát hề dây dưa.
Cho đến khi tiếng bước chân biến mất ở tầng , ba chúng như mới thoát khỏi vũng nước, đồng thời thở phào một dài.
Chân mềm nhũn, suýt chút nữa vững, may mà Trương Minh kịp thời đỡ lấy : “Cô Tôn, cô ?”
Tôi lắc đầu, lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Trương Minh về phía cửa, trầm ngâm: “Chú hai của cô… trông vẻ khá tin tưởng cô.”
Tôi kéo khóe miệng, lộ nụ chua chát: “Chú tin tưởng ? Chú tin tưởng rằng trong căn nhà còn bất cứ thứ gì đáng giá mà chú thể để mắt tới thì đúng hơn.”
Hôm qua, đám tang trở về, chú lấy cớ tìm đồ, lục tung căn nhà , kể cả phòng bà nội, tỉ mỉ đến từng ngóc ngách.
Chú mới tin chắc bà nội để gì cho cả.
Còn những chiếc sườn xám “rách nát” , trong mắt chú , e rằng ngay cả thu mua phế liệu cũng chẳng thèm.
Bà nội năm con trai, bố là con cả, mất sớm nhất. Bốn chú còn , ngoài việc ganh đua thì chỉ tính toán gia sản quanh năm suốt tháng, chỉ khi lễ tết mới mang chút hoa quả đến thăm, một lát .
Lòng bà nội sáng như gương.
Lúc còn trẻ bà là tiểu thư khuê các chính hiệu, của hồi môn hậu hĩnh, bản cũng tinh thông kinh doanh, trong tay nắm giữ ít đồ .
bà hiểu rõ bản tính của những con trai .
Bà nội thường : “Đừng bao giờ trông cậy m.á.u mủ, con một khi bụng thì còn độc ác hơn cả chó sói. Mọi việc đều tự lo liệu thể diện cuối cùng và đường sống cho bản .”