Đường Luyến từ bệnh viện trở về nhà, trông vẫn còn chút yếu ớt, quản gia bước tới quan tâm hỏi: "Phu nhân, sức khỏe chứ?"
"Tôi , chỉ là yếu thôi." Cô xoa bụng, mỉm .
Vân Thâm liếc cô một cái, "Đây là kết cục của kẻ não."
"Anh mất não!" Đường Luyến thu nụ mặt, vui lên.
Vân Thâm lạnh lùng liếc một cái, thèm để sự vui của cô mắt, "Nếu em thông minh hơn một chút, cũng đến mức khiến bản bệnh viện."
"Vân Thâm!" Mắt Đường Luyến đầy ấm ức, giận dữ hét lên: "Anh thật là đáng ghét!"
Cô Vân Thâm hậm hực "hừ" một tiếng nhanh chóng chạy lên lầu, ở tầng một đều thấy tiếng đóng cửa của cô.
Vân Thâm ngẩn suốt mười mấy giây mới phản ứng rằng Đường Luyến mắng, biểu cảm mặt vô cùng phong phú.
"Cô dám ghét ? Ai là chạy ngoài đón cô về nhà? Chẳng lẽ còn đủ quan tâm cô ?" Quản gia bên cạnh thấy tình hình , bước tới hòa giải, "Tam thiếu gia, phu nhân mới hồi phục, cơ thể và tâm trạng đều mạnh mẽ như bình thường, ngài làm đả kích quá."
"Tôi kích cô ? Tôi làm bao nhiêu việc lưng cô mà cô ghét !" Vân Thâm tức giận vỗ mạnh tay vịn của xe lăn, trong đầu luôn vang lên câu "Tôi ghét " của Đường Luyến. Cô thể ghét chứ? Sao cô dám ghét ! Vân Thâm càng nghĩ càng thấy bực bội và tức giận. làm , tại để ý đến câu của Đường Luyến như .
Quản gia sự thoải mái của Vân Thâm, ông khuyên nhủ: "Chuyện là Tam thiếu gia sai, ngài lên an ủi phu nhân , phu nhân cũng chỉ là do cảm xúc nhất thời mới những lời như ."
Vân Thâm hài lòng mở lời, "Tôi làm sai chuyện gì, nếu cô thông minh hơn một chút, làm việc chu đáo hơn, thì thể gặp chuyện như ."
Quản gia bất lực nhẹ, "Tam thiếu gia, phu nhân là ngài, chuyện gì cũng thể suy nghĩ đến mức chu , hơn nữa môi trường cô sống cũng khác, nhiều nguy hiểm như ." Vân Thâm ông , biểu hiện gì.
Quản gia tiếp: "Yêu một giống như chăm sóc một bồng hoa, Tam thiếu gia âm thầm làm nhiều việc cho phu nhân mà cho cô , nhưng về mặt ngôn từ cũng đừng nên đả kích cô ."
"Tôi đả kích cô , cô thông minh là sự thật!" Vân Thâm vẫn cảm thấy sai, lạnh lùng phản bác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/dem-tan-hon-ong-trum-tan-tat-da-dung-day-duong-luyen-van-tham/chuong-69-dan-ong-deu-noi-mot-dang-nghi-mot-neo.html.]
"Ngài thử nghĩ mà xem, phu nhân bao giờ một câu về ngài, giờ luôn khách lệ ngài." Quản gia nhắc nhở.
"Toàn mấy chuyện vô lý." Vân Thâm định theo lời khuyên của quản gia, ấn nút xe lăn, đổi hướng, tới khu vườn nhỏ. Đến khu vườn, ngắm cảnh , nhưng suy nghĩ của đặt cành vật, mà trong đầu và trong tim đều nghĩ về Đường Luyến.
Quản gia và những giúp việc lén theo dõi Vân Thâm đều lo lắng.
Nữ giúp việc 1: "Tam thiếu gia và phu nhân sẽ cãi lâu nhỉ, họ khó khăn lắm mới chút tình cảm, sẽ cãi đến mức tách nữa."
Người làm vườn 2: "Quản gia, ông nghĩ cách , Tam thiếu gia từ nhỏ cách giao tiếp với phu nữ, cũng cách dỗ dành họ, nếu cứ tiếp tục như ..."
Nữ giúp việc 3: "Nếu cứ tiếp tục như , ước ôm tiểu thiếu gia của ông sẽ tong đấy."
Quản gia , nhíu mày chặt , ước nguyện của ông thể toang . Ông chỉnh quần áo, vẻ mặt nghiêm túc, "Tôi sẽ làm công tác tư tưởng cho Tam thiếu gia." Nhất định làm hòa với phu nhân, chuyện giận hờn thể để qua đêm!
"Mọi cũng đừng quên chuẩn đồ ăn ngon, dùng hoa hồng và tường vi mới để trang trí, tất cả đều vì Tam thiếu gia và phu nhân thể làm hòa!"
Quản gia xong, làm vườn bên cạnh nhỏ giọng kêu lên, "Quản gia, Tam thiếu gia kìa, đừng là ngài định trốn trong phòng làm việc nhé?"
"Đi, mấy cô mấy mau giải tán ." Mọi theo lời quản gia, nhanh chóng rời khỏi phòng khách.
Quản gia tới đón Tam thiếu gia, ông nghiêm túc : "Tam thiếu gia, chuyện với ngài."
Vân Thâm bình tĩnh liếc ông một cái, "Về Đường Luyến ? Tôi ."
"Tôi vẫn khuyên ngài nên tìm phu nhân chuyện, chuyện giận dỗi giữa vợ chồng nên để qua đêm, chỉ cần một câu của ngài, phu nhân chắc chắn sẽ tha thứ và làm hòa với ngài."
Vân Thâm để ý đến lời của quản gia, điều khiển xe lăn lên thang máy.
giúp việc trốn ở nơi khác thấy , mặt lộ vẻ nghi ngờ, "Lạ thật, Tam thiếu gia phòng làm việc, ngài về phòng ư?"
"Ngốc! Ngài thể tìm phu nhân chắc. Đàn ông , là một đằng nghĩ một nẻo!"