"Chu Khả Ninh nhận Điền Triệu Hi làm đồ , Điền Triệu Hi lập tức uất ức bật ." Lâm Húc che giấu, thẳng .
Đường Luyến kinh ngạc, hỏi: " hai Chu Khả Ninh đến Đoàn nhạc để thu nhận đồ , ai giành vị trí trưởng nhóm thì đó sẽ là đồ mà thầy nhận?"
Lâm Húc gật đầu: " , bọn đều nghĩ , bác cũng tin chắc nghi ngờ, vì giành vị trí trường nhóm mà còn dùng những thủ đoạn như , nhưng Chu Khả Ninh nãy với bọn rằng, thầy nhận đồ tùy duyên, yêu cầu là trưởng nhóm."
Đường Luyến sững sờ tại chỗ một lúc lâu, mới sực tỉnh nghi ngờ hỏi: "Vậy Chu Khả Ninh thấy, ai mới duyên với thầy ?"
Lâm Húc lắc đầu: "Không rõ, Chu Khả Ninh . Mọi đều cho rằng thầy tìm ưng ý, nhưng gần đây thầy định ở Vu Thành một thời gian, vội ."
Đường Luyến vẫn kịp phản ứng, Lâm Húc đưa tay che miệng, cảm thán: "Bao nhiêu năm , mới thấy Điền Triệu Hy , còn nước mắt tuôn trào ngay lập tức. Tôi thể cảm nhận rõ ràng lòng tự trọng của cô đánh nát ."
Đường Luyến ngạc nhiên: "Chỉ vì Chu Khả Ninh nhận cô làm đồ ?"
"Không, là Phó đoàn mời phóng viên của tòa soạn báo, và cả cấp cao trong đoàn nữa. Ông cứ nghĩ chuyện Chu Khả Ninh nhận đồ là chắc như đinh đóng cột, ngờ là một hiểu lầm tai hại, hại Điền Triệu Hy mất mặt." Lâm Húc nhếch mép: "Lòng tự trọng của Điền Triệu Hy lúc đó tan vỡ."
Đường Luyến và Chu Khoa , : "Cậu và Điền Triệu Hy đúng là yêu lắm cắn đau."
Lâm Húc giơ tay ngăn lời cô: "Dừng , xin đính chính nhé, chỉ 'cắn' thôi, chứ 'yêu'. Cô bao năm nay cứ chèn ép , chẳng gì, hôm nay cô tự ăn quả đắng, còn phép nhạo cô ?"
Chu Khoa nhún vai, bất lực : "Đương nhiên là , nhưng xem, lưng là ai."
Lâm Húc , thấy hai mắt Điền Triệu Hy đầy nhục nhã và oán hận, cô trừng mắt thẳng , trông như xé nát .
Lâm Húc chút sợ hãi Điền Triệu Hy, nhếch mép, thừa nước đục thả câu: "Không ở văn phòng Phó đoàn, định đổi chỗ khác mà ?"
Điền Triệu Hy lau những giọt nước mắt còn sót ở khóe mắt: "Kẻ bại trận như mặt mũi gì mà châm chọc , đợi khi nào thắng thì hãy ."
Lâm Húc thờ ơ : "Trưởng nhóm thắng mà vẫn mất mặt, đây là đầu tiên thấy đấy."
Điền Triệu Hy hừ lạnh một tiếng, thèm phí lời với Lâm Húc nữa. Cô đến mặt ba , húc mạnh Lâm Húc, mặt Đường Luyến, trừng mắt cô. Cuối cùng Điền Triệu Hy chỉ liếc xéo cô một cái, với vẻ mặt khó chịu mà bỏ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/dem-tan-hon-ong-trum-tan-tat-da-dung-day-duong-luyen-van-tham/chuong-186-nha-anh-bi-ma-am-khong-o-nua.html.]
Lâm Húc thu ánh mắt , với Đường Luyến: "Cậu khi Chu Khả Ninh nhận xét gì về âm nhạc của Điền Triệu Hy ?"
Đường Luyến tò mò hỏi: "Chu Khả Ninh gì?"
"Nói cô là kỹ thuật, cảm xúc, thể khiến khác cảm nhận sự đồng điệu, đó còn bảo cô nên sửa tính nết, rằng âm nhạc sẽ ngẩng cằm khác."
"Phì." Đường Luyến suýt nữa nhịn , cố gắng nín .
________________________________________
Vân Thụ bỏ
Buổi tối tan làm, Đường Luyến về nhà, phát hiện Vân Thâm ở đó. Cô chút thất vọng, liền hỏi quản gia: "Vân Thâm ạ?"
"Tam thiếu gia bệnh viện , đường kẹt xe, về nhà chậm trễ." Quản gia tâm trạng thất vọng của Đường Luyến, quan tâm hỏi: "Phu nhân , cô vui ?"
Đường Luyến mím môi, buồn bã : "Tôi chọn, trở thành trưởng nhóm."
Quản gia an ủi: "Phu nhân, cho dù chọn, chúng vẫn thấy tiếng đàn violin của cô là nhất."
Đường Luyến một buồn bã ghế sofa. Quản gia thấy , lặng lẽ gửi tin nhắn cho Vân Thâm.
Vân Thâm nhận tin nhắn của quản gia, đoán cô đang vui, liền lệnh cho tài xế "lái nhanh lên". Tài xế lập tức đạp ga hết cỡ, trong vòng nửa tiếng về đến nhà.
Vân Thâm về đến nhà, Vân Thụ cũng về. Vân Thụ hai mắt thâm quầng, bước chân loạng choạng. Thấy Vân Thâm, lên tiếng: "Anh, chuyện với ."
Vân Thâm nhướng mày: "Về nhà ." Đường Luyến thấy về, lập tức dậy đón. Vân Thụ phía chịu nổi nữa, lớn tiếng lầm bầm: "Tôi ở cái nhà nữa, nhà ma ám, tối nào cũng ngủ ngon !"
Vân Thâm liếc Vân Thụ: "Ăn cơm xong ?"
________________________________________