Tần Thế Minh thấy lời của Đường Luyến, mắt đỏ ngầu. Anh tức giận : "Tên què đó thật sự đến ? Em thà theo , cũng bên !"
Đường Luyến gật đầu, hề giấu giếm mà : "Mày miệng thì gọi là đồ què, nhưng mày còn bằng một chút nào!"
Tần Thế Minh còn gì đó, nhưng đột nhiên ôm ngực, bắt đầu thở dốc.
Lục Văn Triệt dọa sợ, lo lắng hỏi: "Tần tổng bệnh tim ?"
"Không ." Đường Luyến sa sầm mặt : "Chắc là làm tức thôi."
Vân Thâm lấy điện thoại định gọi xe cấp cứu, nhưng Tần Thế Minh ôm ngực, lảo đảo bỏ .
Lục Văn Triệt theo bóng lưng Tần Thế Minh, khỏi cảm thán, lúc chẳng khác gì một con sư tử thất bại trong việc giành bạn tình, kiêu ngạo còn, chỉ còn sự thê lương và chật vật.
Lục Văn Triệt đè nén cảm xúc trong lòng, đầu thì thấy Đường Luyến đang giằng tay khỏi Vân Thâm. Vân Thâm cũng nhíu mày, kéo Đường Luyến nhưng Đường Luyến tránh .
Lục Văn Triệt đầu, quên mất rằng cặp vợ chồng vẫn đang cãi , mà lúc nãy còn đồng lòng, ai làm khó .
"Tam thiếu gia, gọi món xong..., là ở ăn cùng nhé?" Anh hạ giọng nhỏ: "Vợ bụng đói từ lâu , về nhà ăn thì trễ quá."
Vân Thâm liếc Đường Luyến đang ưỡn cổ thèm , bất đắc dĩ : "Ở ăn ."
Lục Văn Triệt dẫn họ phòng riêng, họ xuống thì phục vụ bắt đầu dọn món lên. Đường Luyến thật sự đói lắm , khách sáo mà cầm đũa ăn ngay.
Vân Thâm thấy cô như , nhíu mày hỏi: "Em ăn trưa ?"
"Không khẩu vị." Đường Luyến nâng mí mắt lên, thèm Vân Thâm một cái.
Vân Thâm nhận cô chỉ bỏ bữa sáng mà cả bữa trưa cũng ăn, lập tức đặt mạnh đũa xuống bàn, giận dữ: "Em định thành thần tiên ? Ngay cả cơm cũng ăn!"
Đường Luyến nhắc đến chuyện thì thấy tủi . Rõ ràng Vân Thâm sáng sớm nhắn tin sẽ mang bữa sáng cho cô, nhưng Tô Duy mang đến. Cô hiểu tại là Tô Duy đưa, mà còn đưa đến. Đường Luyến cảm thấy buồn bực, bữa trưa cũng chẳng ăn, về đến nhà những lời bàn tán của giúp việc, cô tức đến no luôn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/dem-tan-hon-ong-trum-tan-tat-da-dung-day-duong-luyen-van-tham/chuong-142-giua-toi-va-vo-toi-con-co-nguoi-phu-nu-khac-sao.html.]
"Em chỉ là hứng ăn, quản em !"
Mũi Đường Luyến cay cay, cô đặt đũa xuống, tức đến no .
Vân Thâm thấy mắt cô đỏ lên, bất đắc dĩ lo lắng : "Em nhịn ăn cả ngày, phá hỏng sức khỏe ? Cơ thể em suy yếu thì lợi gì cho em!"
Đường Luyến giận dỗi đáp : "Đã bảo cần quản !"
Vân Thâm cũng tức giận, ném đũa lên bàn.
Lục Văn Triệt cầm cái đùi gà ăn dở, thịt còn trong miệng, khó khăn nuốt xuống, khuyên nhủ: "Hai chuyện gì giải thích rõ ? Tôi thấy hai đều hiểu lầm, chi bằng nhân lúc rõ ràng , đừng để bữa ăn ảnh hưởng."
Đường Luyến tức giận mắt đỏ hoe, cô giận dữ : "Chúng hiểu lầm! Là tự đa tình thôi!"
Vân Thâm cô đỏ mắt cứng đầu, cuối cùng kìm , một giọt nước mắt lăn dài xuống má cô, nhưng vẫn cố nhịn, nổi giận.
Lục Văn Triệt lắc đầu: "Tôi tin lời của phụ nữ . Chắc là phụ nữ gặp ở công viên đúng ? Cô thấy đó biểu cảm liền đổi. Chắc chắn hai đang cãi vì phụ nữ đó."
Đường Luyến hét lên như che giấu: "Tôi !"
Phản ứng mà bảo , lừa ai chứ?
Lục Văn Triệt nghiêm túc với Vân Thâm: "Vân tam thiếu gia, tôn trọng , nhưng vợ , còn để cô chịu ấm ức? Dù là cố ý vô tình, nếu còn sống yên thì cúi đầu một chút, xin ."
Vân Thâm kiên nhẫn Lục Văn Triệt, cảm thấy vấn đề, xin . đột nhiên trong đầu lóe sáng. Lục Văn Triệt chẳng đang ám chỉ Đường Luyến đang ghen với Tô Duy, nên mấy ngày nay mới giận dỗi ?
Nghĩ đến đây, Vân Thâm theo bản năng Đường Luyến, thấy cô khoanh tay, dáng vẻ từ chối giao tiếp, nhưng sự tủi trong mắt giấu .
Vân Thâm dò hỏi: "Người phụ nữ nào? Sao giữa và vợ còn một phụ nữ nữa?"
Lục Văn Triệt kịp mở miệng, Đường Luyến bên cạnh yên, tức giận : "Sao ! Tô Duy ? Luôn gọi là cô Đường, rõ ràng coi em là vợ. Anh phản ứng thế nào? Anh chẳng thèm để tâm đến những lời của cô chút nào!"
________________________________________