Ở một nơi khác, Tô Duy dậy sớm.
Thực cô ngủ đủ giấc, nhưng vì kế hoạch hôm nay, cô vẫn cố gắng gượng dậy.
Cô đến phòng ăn, thấy bữa sáng gần như chuẩn xong.
Vân Thâm vẫn xuống, cô liền hỏi Quản gia: "Vân Thâm xuống ? Hay lên gọi ?"
Tô Duy xong, đợi Quản gia trả lời, liền bước nhanh về phía cầu thang.
Quản gia thích thái độ thích làm theo ý của Tô Duy.
Ông bước tới chặn cô , giọng phần kiên nhẫn và cảnh cáo: "Cô Tô Duy, dù là khách giúp việc, cô đều quyền can thiệp chuyện của Tam thiếu gia."
Quản gia nheo mắt, giọng cảnh cáo : "Xin cô hãy hiểu rõ phận của , đừng làm những việc phù hợp."
Tô Duy nghiến răng, trong lòng chửi quản gia bao nhiêu , chỉ là một giúp việc mà dám chuyện kiểu đó với cô.
Đợi đến khi cô trở thành vợ của Vân Thâm, đầu tiên cô sa thải chính là quản gia mắt !
Quản gia thấy Tô Duy chịu nhúc nhích, đoán rằng cô lén lên lầu tìm Vân Thâm.
Ông Tô Duy là nguyên nhân khiến Đường Luyến và Vân Thâm cãi .
Lần , dù thế nào ông cũng để Tô Duy lên tầng hai gây chuyện mặt Đường Luyến và Vân Thâm .
Tô Duy nhếch mép, giọng vui : "Quản gia, ông như kẻ trộm ? Có ông sợ sẽ làm ảnh hưởng đến tình cảm của họ ?"
Quản gia lịch sự đáp : "Cô Tô Duy nghĩ nhiều , chỉ mong cô đừng làm những phép thôi."
Tô Duy nghiến răng, bất đắc dĩ rời .
Vân Thâm thực sự xuống trễ hơn khi nửa tiếng.
Khi bước khỏi thang máy, mặt vẫn còn vẻ thoả mãn những phút giây vui vẻ.
Quản gia tiến lên, bảo giúp việc lấy bữa sáng giữ ấm từ .
Là một giúp việc, ông bao giờ hỏi chuyện riêng của chủ nhân, dù Vân Thâm gì về việc ăn sáng, đến trưa mới xuống, ông cũng hỏi gì.
Tô Duy bước lên , vẻ mặt lo lắng hỏi: "Tam thiếu gia, xuống muộn thế? Có chỗ nào thoải mái ? Có cần gọi bác sĩ đến kiểm tra cho ?"
Vân Thâm nhấc mí mắt lên, để ý đến Tô Duy, bước qua cô phòng ăn.
Tô Duy lạnh nhạt cũng nản lòng, theo , : "Sao chỉ xuống, cô Đường ? Có cô vẫn đang ngủ ? Thật là, Tam thiếu gia dậy cô vẫn còn ngủ thế?"
Quản gia những lời đó cảm thấy khó chịu, định lên tiếng mắng Tô Duy thì Vân Thâm nhanh chóng : "Việc của cô cần cô lo. Nếu cô rảnh nhiều thì đừng làm giúp việc nữa, về nhà mà ở ."
Nghe thấy lời phàn nàn của Vân Thâm, trong lòng Tô Duy khó chịu vô cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/dem-tan-hon-ong-trum-tan-tat-da-dung-day-duong-luyen-van-tham/chuong-134-bi-cho-con-can.html.]
Không ngờ Vân Thâm bảo vệ Đường Luyến như ?
cô biểu hiện ngoài, giả vờ một câu: "Tôi hiểu ."
Lúc , Đường Luyến từ tầng hai chạy xuống, tay cầm cây violin, dáng vẻ trông vội vã.
Quản gia thấy cô liền gọi: "Phu nhân, bữa sáng chuẩn xong , cô mau đến ăn ."
Đường Luyến sang, thấy vẻ mặt thoải mái của Vân Thâm, cô tức giận thôi.
Đều tại đàn ông đáng ghét , nhất quyết đòi vận động giường buổi sáng, khiến cô giờ sắp trễ giờ!
"Tôi ăn , sắp muộn ! Tôi đang vội đến Đoàn nhạc!"
Nói xong, Đường Luyến vội vã rời .
Vân Thâm thu hồi ánh mắt, Quản gia, : "Lát nữa bảo gói một phần sandwich đem đến cho cô ."
Quản gia kính cẩn gật đầu: "Vâng, Tam thiếu gia."
Tô Duy đảo mắt, gì thêm.
Ngồi bàn ăn, Vân Thâm bắt đầu ăn sáng, Tô Duy bên cạnh, cố ý xoa bụng : "Tam thiếu gia, nãy chờ mãi, kịp ăn sáng, bây giờ ăn cùng ?"
Nói xong, cô sợ Vân Thâm từ chối, cố tình làm nũng : "Có , Tam thiếu gia?"
Vân Thâm chẳng buồn cô, lạnh lùng : "Tôi nhớ cô là chủ động đề nghị làm giúp việc ở Vân gia, giờ mơ tưởng ăn cùng chủ nhân, rốt cuộc cô làm giúp việc ?"
Tô Duy giật .
Hôm qua Vân Thâm thái độ như thế , hôm nay đổi đột ngột ?
Chết tiệt!
Chắc chắn là Đường Luyến gây !
Tô Duy nghĩ thì càng ghét Đường Luyến hơn, nhưng giờ sức để nghĩ chuyện khác, chỉ vội giải thích: "Tôi ý đó, sẵn lòng làm giúp việc hầu hạ Tam thiếu gia, đừng giận mà đuổi ."
Vân Thâm gì, lúc Tô Duy thực sự bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Dù thế nào cô cũng ở bên cạnh Vân Thâm, nếu thì tất cả kế hoạch của cô sẽ thất bại.
Lúc , cô vô tình liếc thấy cổ Vân Thâm vết đỏ, cô cố tình làm , chỉ cổ : "Tam thiếu gia, chỗ của thương ?"
Vân Thâm sờ cổ , cố ý , kéo cổ áo xuống, với Tô Duy: " là thương, một con ch.ó con cắn."
Làm gì con ch.ó con nào dám cắn cổ Vân Thâm, ngoài Đường Luyến , thì ai khác.
________________________________________