Đêm Nay Trộm Hôn Em - Chương 40: Cậu đang nhìn đi đâu thế?

Cập nhật lúc: 2025-09-21 14:35:34
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Lần Thư Miên thận trọng đeo tai mới nhận cuộc gọi video. Màn hình ai nên cô chút thắc mắc: "Cậu về đến nhà ?"

"Ừm."

Giọng lười biếng vang lên trong tai . Ngay đó, khuôn mặt tuấn tú, còn vương nước của Đàm Tự Trạch hiện màn hình, những giọt nước tóc chực chờ rơi xuống: "Vừa tắm xong."

Ánh mắt Thư Miên vô thức dõi theo giọt nước đó, nó trượt xuống cổ , biến mất trong hõm xương quai xanh ẩn hiện cổ áo rộng thùng thình của chiếc áo choàng tắm.

"Thư Miên Miên."

Đàm Tự Trạch tùy ý lau tóc, đột nhiên ghé sát màn hình, nheo mắt: "Cậu đang chỗ nào thế?"

"..."

"Không, mà." Thư Miên vội vàng dời ánh mắt .

Đây là đầu tiên cô thấy Đàm Tự Trạch mặc áo choàng tắm... Chỉ qua màn hình thôi mà cô cảm thấy mặt đỏ tim đập .

Tiếng khẽ khàn vang lên trong tai : "Hoảng loạn gì chứ?"

Trong đôi mắt đào hoa của trai lấp lánh những tia sáng nhỏ: "Đâu cho ."

"..."

"Tớ chẳng thấy gì cả!"

Cô định biện minh cho , ngờ tạo cơ hội cho trêu chọc.

"Ồ?" Đàm Tự Trạch làm động tác như kéo áo choàng tắm : "Vậy chỗ nào? Cơ ngực, là cơ bụng?"

"..."

Thư Miên vội vàng úp điện thoại xuống gối: "Tớ chẳng chỗ nào cả!"

" ." Đàm Tự Trạch khẽ: "Lấy điện thoại lên , ?"

Cô đành lấy điện thoại lên : "À, đúng , hôm nay đăng hai chúng lên diễn đàn đấy..."

"Thật ?" Đàm Tự Trạch nhướng mày: "Để xem."

Một lát , thở dài thườn thượt: "Làm bây giờ, Thư Miên Miên."

"Sao cơ?"

Đàm Tự Trạch làm vẻ mặt phiền não, nhưng khóe mắt cong lên : "Rất nhiều xem bài đăng đó , họ đều chúng hợp ."

Cậu dừng một chút: "Sau ngoài , chắc chẳng ai dám nhận nữa ."

Thư Miên: "...?"

"Làm gì ." Cô chớp chớp mắt, nghịch ngợm một chút: "Tớ cũng dám nhận ."

Đàm Tự Trạch: "..."

Được lắm.

Cô gái nhỏ học cách trêu .

Thư Miên suy nghĩ: "Cậu cách xóa bài đăng đó đúng ?"

"Ừm." Đàm Tự Trạch hỏi: "Cậu xóa bài đó ?"

Thư Miên gật đầu: "Cậu ?"

Bây giờ là kỳ nghỉ, thấy bài đăng thực nhiều.

Đợi kỳ nghỉ kết thúc, sẽ nhiều thấy hơn.

Cô cảm thấy nó sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường...

"Nghe lời ." Đàm Tự Trạch .

Tắt video call, Thư Miên thấy Phương Dao đang cách giường cô xa, khoanh tay cô với vẻ mặt đầy ẩn ý.

Cô tháo tai : "Sao thế?"

Phương Dao nhướng mày: "Có Đàm Tự Trạch đang dụ dỗ qua video ?"

"..." Thư Miên ho khan: "Sao hỏi ?"

Phương Dao đầy thâm ý: "Tớ thấy là 'chẳng thấy gì cả', thế, Đàm Tự Trạch cởi quần áo dụ dỗ ?"

Thư Miên đỏ mặt: "...Đừng bậy, , bọn tớ gọi video trong sáng mà."

"Ồ?" Phương Dao "chậc" vài tiếng: "Vậy mặt ai đó đỏ bừng thế nhỉ."

Kỳ nghỉ nhanh chóng kết thúc. Ngày đầu tiên học, bốn cô gái ở ký túc xá 303 đồng loạt "tra tấn" bởi tiết học sáng sớm.

Chuông báo thức vang lên liên tục, mấy cô gái miễn cưỡng bò dậy khỏi giường.

Thư Miên ôm chăn ngáp một cái, giọng mang theo sự mềm mại của tỉnh giấc: "Thoáng cái kỳ nghỉ hết , thế chớp mắt nữa."

" thế đấy." Tống Y Y ngửa mặt lên trời than thở: "Kỳ nghỉ ngắn ngủn như..."

Phương Dao kịp thời ngắt lời cô: "Đừng làm hư Tiểu Miên Miên và Tiểu Tang Tang."

"Được ." Tống Y Y hừ một tiếng, làm động tác kéo khóa miệng: "Không nữa ."

"..."

CweetCweet>

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/dem-nay-trom-hon-em/chuong-40-cau-dang-nhin-di-dau-the.html.]

Sau khi ăn sáng xong, Thư Miên và Tống Y Y đến lớp học. Khi họ tới thì gần đến giờ học, trong phòng cũng kha khá .

Đây là tiết chuyên ngành, hai tìm một chỗ sát tường ở hàng giữa.

Vừa đặt cặp xuống, lấy điện thoại định lướt Tiểu Hồng Thư một lát, một cô gái tên Hoàng San ở hàng , tò mò hỏi: "Thư Miên, và Đàm Tự Trạch của khoa Máy tính đang hẹn hò ?"

Ngón tay Thư Miên khựng .

Có vẻ như bài đăng xóa , nhưng vẫn ngăn sự tò mò của những hóng chuyện.

"Không ." Cô lắc đầu, vành tai ửng hồng.

"A?" Hoàng San thất vọng rũ mặt xuống: "Lại 'đẩy thuyền' nhầm cặp ."

Tống Y Y bên cạnh ghé , xa: "Chị em , đừng buồn, hai họ sớm muộn gì cũng..."

"Y Y." Thư Miên khẽ kéo tay áo cô .

Mặc dù mối quan hệ của cô và Đàm Tự Trạch hiện tại khá đặc biệt... nhưng vẫn đến mức hẹn hò và cô công khai.

Hoàng San lập tức hiểu ý, mắt sáng lên: "Hiểu , hiểu , vẫn 'chọc thủng lớp cửa sổ' đúng ?"

lúc , tiếng đùa nghịch vang lên ở cửa lớp học. Nhậm Vũ và hai trai khác khoác vai bước .

Khi sắp qua chỗ của họ, một trong đó huých Nhậm Vũ: "Không chào hỏi hoa khôi của khoa ?"

Thư Miên theo bản năng nhíu mày, cô nhiều tiếp xúc với con trai trong lớp, huống hồ là ở khoa khác.

Trước đây cô chỉ Tống Y Y , nhiều trai trong khoa mặc định cô là hoa khôi của khóa .

Nhậm Vũ khinh thường : "Chào hỏi cô làm gì!"

Chàng trai lẩm bẩm: "Trước đó trong ký túc xá là theo đuổi ?"

"Tao xứng." Nhậm Vũ liếc qua một cách khinh thường: "Người là loại chuyên ve vãn con nhà giàu mà!"

Anh câu đúng lúc ngang qua. Thư Miên ở vị trí sát lối , lặng lẽ duỗi chân .

Nhậm Vũ vấp một cái lảo đảo, đầu gối "cộp" một tiếng va chiếc ghế phía , suýt ngã sấp mặt.

"Mẹ kiếp!" Anh lúng túng vịn ghế, đầu trừng mắt giận dữ: "Thư Miên!"

Thư Miên từ tốn rụt chân về, nghiêng đầu với vẻ mặt vô tội: "Cậu đường ? Đá trúng chân tớ ."

"Mày..." Nhậm Vũ tức đến tái mặt, nâng giọng: "Hừ hừ, bề ngoài thì tỏ vẻ thanh cao, leo lên giường của bao nhiêu thiếu gia giàu ..."

Tống Y Y phía trong tức giận đập bàn: "Tao thấy mày đúng là gà ghen ăn lung tung, cái miệng năng cho sạch sẽ !"

"Liên quan gì đến mày!"

lúc , giáo sư cầm sách chuyên ngành bước : "Cãi gì thế?"

Nhậm Vũ lúc mới về phía xuống.

Sau khi tan học, chuyện Nhậm Vũ hẹn Thư Miên xem phim từ chối "phát điên" như thế, Tống Y Y buôn chuyện một trận. Buổi trưa ăn cơm cũng buôn, buổi chiều đường học cũng nhịn mà buôn tiếp.

Buổi chiều chỉ một tiết học, Thư Miên học xong về ký túc xá sớm cùng Tống Y Y. Cô thậm chí còn thấy Tống Y Y gọi video cho Phó Tinh Phàm và buôn chuyện thêm một nữa.

Đợi cô cúp máy, Thư Miên đưa cho cô một gói khoai tây chiên: "Đừng giận, đừng giận, tức giận dễ u tuyến v* đấy."

"Ôi, tức giận, chỉ là cảm thấy quá cạn lời." Tống Y Y bóc gói khoai tây chiên ăn một miếng: " tớ ngờ vấp chân , ha ha ha ha."

Thư Miên khẽ cong môi: "Ai bảo tớ."

Đêm xuống, con đường nhỏ trong khuôn viên trường, bóng cây lay động, đèn đường tỏa ánh sáng vàng vọt.

Nhậm Vũ đang cúi đầu lướt điện thoại, về phía ký túc xá. Vừa rẽ qua góc tường, đột nhiên ai đó túm lấy cổ áo từ phía , ấn mạnh tường. Gáy đập mạnh, đau đến mức hoa mắt.

"Ai?"

Nhậm Vũ kinh hoàng ngẩng đầu. Người cao hơn một cái đầu, đội một chiếc mũ lưỡi trai đen, vành mũ che thấp, bóng râm che khuất nửa khuôn mặt, chỉ để lộ phần cằm sắc nét và đôi môi mỏng mím chặt.

"Nghe ..."

Giọng trầm thấp, lạnh lùng vang lên khiến cả Nhậm Vũ cứng đờ. Người từ từ đưa tay lên, ngón trỏ khẽ đẩy vành mũ, để lộ một đôi mắt tối đen như mực-

Đàm Tự Trạch.

Khuôn mặt vốn luôn mang vẻ lười biếng, giờ lạnh như băng, đáy mắt cuộn trào sự hung bạo đáng sợ.

"Hôm nay …" Đàm Tự Trạch cúi , nghiêng đầu một cách bất cần: "Ăn lắm nhỉ?"

Nhậm Vũ căng thẳng nuốt nước bọt: "Có Thư Miên thêm mắm thêm muối gì với ... Anh bạn, , cô xứng với ..."

Bốp.

Một cú đ.ấ.m mạnh giáng thẳng mặt , khóe môi Nhậm Vũ lập tức rỉ máu.

"Cậu thử nhắc tên cô nữa xem." Đàm Tự Trạch bóp cằm , lực mạnh đến mức gần như bóp nát xương. "Xứng xứng" vỗ vỗ mặt Nhậm Vũ, ánh mắt độc ác đến đáng sợ: "Tôi đây quyết định."

"Tôi sai , sai ..." Nhậm Vũ đau đến chảy nước mắt: "Ngày mai sẽ xin Thư..."

Nhớ lời cảnh cáo , vội vàng đổi lời: "Ngày mai xin ?"

"Lời xin của loại như quý giá lắm ?"

Đàm Tự Trạch đá một cái, lạnh lùng cảnh cáo: "Dám chọc nữa..."

"Thì xem xương đủ để bẻ gãy ."

Loading...