Kiều Yến Thời  đợi  ở  lầu từ lâu,  cầm hộp quà   xuống.
 
Cậu  kéo   xe,  đưa hộp quà cho  : “Xem  thích ?”
 
“Miễn là quà chị tặng, em đều thích hết.”
 
Khi  câu , Kiều Yến Thời   tươi. Gần đây   mới  công ty làm việc, cần mặc vest, nên  nghĩ tặng   một chiếc cà vạt để tiện sử dụng hằng ngày.
 
“Đeo lên cho em xem  hợp ?”
 
Cậu  đưa chiếc cà vạt  tay ,  ghé sát , cúi cổ xuống.
 
Vẻ ngoài của   khác với Giang Hàm Ảnh,    nét tươi trẻ của thiếu niên, khóe mắt   một nốt ruồi lệ, thêm  một chút vẻ mê hoặc. Mỗi khi , đôi mắt đào hoa câu dẫn  khác. Hôm nay   mặc một chiếc áo sơ mi xám, cổ áo  cài kỹ.
 
Góc    thể thấy rõ xương quai xanh, cơ bụng  tì vết cũng thấp thoáng ẩn hiện.
 
Trong xe,  cảm thấy nhiệt độ tăng lên,   quen nên liếc mắt sang chỗ khác, cài cà vạt  cổ  .
 
Cậu  giữ lấy cổ ,  chằm chằm : “Được ?”
 
Tôi gật đầu,   lập tức hôn lên một cách nhiệt tình.
 
“Chiếc xe phía , nhường đường.”
 
Giọng Giang Hàm Ảnh truyền đến từ phía .
 
Tôi theo bản năng đẩy Kiều Yến Thời  một chút,   giữ c.h.ặ.t t.a.y ,  một lúc  mới buông lỏng. Cậu  ghé  tai ,   tinh quái:
 
“Chị , vị hôn phu đang ở ngoài , còn chị đang hôn bạn  của  ,    kích thích ? Chị đoán xem    qua đây ?”
 
Qua gương chiếu hậu,  thấy Giang Hàm Ảnh  xuống xe, hình như đang định đến gõ cửa kính.
 
Cuối cùng, Kiều Yến Thời vẫn nhanh chóng lái xe  khi   sắp đến gần, để  Giang Hàm Ảnh  trơ trọi ở đó với gương mặt lạnh tanh và một làn bụi xe.
 
“Sao  đổi ý   cho   thấy nữa?”
 
“Em vẫn  quyền lựa chọn  dành cho chị, tự miệng chị  với Giang Hàm Ảnh rằng chị đá  , chẳng   sảng khoái ? Chỉ là hy vọng chị đừng bắt em chờ lâu quá, em  nôn nóng ,   nắm tay chị, công khai tình cảm của chúng  với tất cả  .”
 
Tôi đùa : “Chị còn tưởng em sợ   đánh.”
 
“Ai đánh ai thì  chắc .”
 
Tại bữa tiệc sinh nhật, Giang Hàm Ảnh thật sự dẫn Lâm Diệc Vãn đến, ánh mắt chế nhạo của   đổ dồn về phía .
 
Tôi bình tĩnh đặt ly rượu xuống,   phòng vệ sinh.
 
Tôi  thấy bên ngoài   nối tiếp  bước , họ nhanh chóng bàn tán.
 
“Tống Thư Ý  đúng là nhịn giỏi thật, vị hôn phu công khai dẫn  phụ nữ khác đến tiệc nhà họ Kiều, thấy  mà còn   trốn  , đúng là Nhẫn giả Thần Quy!”
 
“Chậc, đây    đầu ,  gì lạ lùng , năm xưa trong tiệc đính hôn cũng dẫn ,  mà Tống Thư Ý chẳng  vẫn nhịn !”
 
“Mấy  nghĩ họ  kết hôn ?”
 
“Tôi cá là , dù  nhịn lâu đến  , nếu chia tay thì  chia từ lâu .”
 
“Đính hôn hai năm , ngày cưới vẫn  định, e là khó đấy.”
 
“Tôi cá là , Giang Hàm Ảnh   chịu ?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/dau-phai-ai-cung-khon-nan-nhu-anh/chuong-2.html.]
Tôi đẩy cửa bước , sắc mặt họ    khỏi lộ  chút bối rối.
 
Tôi  khẽ, ném sợi dây chuyền  cổ  thùng rác: “Tôi cá là ,  sẽ hủy hôn, và  chỉ là   buồn  vệ sinh gấp thôi.”
 
Ai cũng   là kẻ bợ đỡ của Giang Hàm Ảnh, nhưng thực chất năm đó   là  theo đuổi .
 
Chiếc dây chuyền  là do Giang Hàm Ảnh tự tay làm tặng  khi tỏ tình với  năm đó.
 
Để học cách làm sợi dây chuyền , tay   suýt chút nữa  máy cắt cắt đứt.
 
Năm đó,  gốc cây hoa hòe trong trường, Giang Hàm Ảnh giơ chiếc dây chuyền lên,  rằng    thích   lâu , sẽ yêu  trọn đời, hỏi   thể chấp nhận   làm bạn trai .
 
Ánh mắt  trai trẻ vô cùng nóng bỏng, chất chứa tình yêu, lời  thốt  đều chân thành.
 
Lúc   nhận dây chuyền,  bàn tay  thương của  ,  nức nở, mắng   là đồ ngốc, lỡ tay thật thì làm .
 
Anh   vì , làm gì cũng xứng đáng.
 
Tôi mới đồng ý ở bên Giang Hàm Ảnh.
 
Anh  ôm  xoay vòng vòng,  rằng chúng  sẽ mãi mãi bên .
 
Cùng với những cánh hoa hòe bay lả tả, lời thề dối trá thật sự  .
 
Giờ đây,    quên sạch những lời hứa hẹn ngày  .
 
Bây giờ  quyết định dứt bỏ,  cần giữ  nữa, cứ để nó về nơi nó nên đến.
 
Khi Kiều Yến Thời xuất hiện,   cố tình đeo chiếc cà vạt  mua.
 
Ngay khoảnh khắc  thấy chiếc cà vạt đó, tay Giang Hàm Ảnh đang nắm ly rượu siết chặt . Anh  cố gắng kiềm chế, bước đến bên cạnh :
 
“Em  chiếc cà vạt đó tặng , là tặng cho ai?”
 
Đồ phiên bản giới hạn, chỉ cần liếc mắt là nhận  ngay.
 
Chiếc cà vạt  là do  tự tay thắt cho Kiều Yến Thời  khi   xuất hiện. Khi   định  chiếc khác,   ngăn : “Cứ đeo ,  hợp với em,  lắm.”
 
Kiều Yến Thời ôm eo , tựa   , vui vẻ : “Chị , đây là chị thật sự định cho em lên chính thức .”
 
Giang Hàm Ảnh siết chặt cổ tay , hỏi   nữa: “Tặng cho Kiều Yến Thời?”
 
“ .”
 
Mặt   tái xanh hỏi : “Em tặng một thứ đồ  mật như cà vạt cho  đàn ông khác?”
 
Tôi  , điềm tĩnh hỏi ngược   : “Có vấn đề gì ? Anh  tư cách gì mà chất vấn ? Hôm đó  tặng Lâm Diệc Vãn chiếc vòng tay, còn đắt hơn chiếc cà vạt . Những năm qua  tặng cô  ít đồ ? Tôi   cũng  hề hỏi tới?”
 
“Anh và Lâm Diệc Vãn là..., cô  ở bên  hai năm  danh phận,  tặng cô  vài món quà thì ? Còn em và Kiều Yến Thời tính là gì?”
 
“Anh và Lâm Diệc Vãn tính là gì,  và Kiều Yến Thời tính là cái đó.”
 
Vừa dứt lời, Giang Hàm Ảnh  bóp nát chiếc ly thủy tinh trong tay, mảnh thủy tinh lập tức đ.â.m rách lòng bàn tay , m.á.u đỏ tươi đặc quánh chảy .
 
Lâm Diệc Vãn lo lắng nắm lấy tay  , kêu lên một tiếng “A Ảnh”, thu hút ánh mắt của  ít .
 
Tôi thấy  ánh mắt đều đổ dồn về phía , liền tuyên bố ngay tại chỗ: “Tôi và Giang Hàm Ảnh sẽ  kết hôn, hôn ước  đây  còn tính nữa,   mỗi  tự  con đường của .”
 
Nghe , cả hội trường im lặng như tờ, kinh ngạc vì   dám   những lời .
 
Bởi vì  từng  lúc,  vì Giang Hàm Ảnh mà uống hỗn hợp nhiều loại rượu, đến mức  thủng  dày  nhập viện, chỉ để cầu xin   đừng chia tay.