Đầu Bếp Ngọt Ngào: Thợ Săn Thô Kệch Cưng Chiều Như Ngọc Báu - Chương 18: Ngày càng tốt đẹp

Cập nhật lúc: 2025-09-23 13:44:36
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Không chỉ Cốc Nhàn Vân cảm thấy như , mà ông nội Từ và Từ Viễn Sơn cũng cảm thấy như thế.

Một gia đình sống hòa thuận êm ấm, cãi vã, giận dỗi, cả nhà cùng dốc sức làm việc, chỉ nghĩ đến việc kiếm tiền, thì cuộc sống chắc chắn sẽ ngày càng .

ông nội, con làm giá đỗ để bán. Ta thấy chợ phiên ai bán giá đỗ, tay nghề làm giá của khá , chắc là thể kiếm chút lời.”

Cốc Nhàn Vân kể chuyện làm giá đỗ cho ông nội Từ . Ông nội là trụ cột gia đình, đương nhiên chuyện gì cũng cho ông .

Ông nội Từ đầu tiên ngẩn , lẽ là từng nghĩ một con gái làm ăn, kiếm tiền.

nhanh liền gật đầu, vài cân đậu mà thôi, bất kể lỗ lãi, cũng đáng kể gì.

Con cái cố gắng làm ăn kiếm tiền, đây là chuyện , ông là bậc trưởng bối, đương nhiên thể .

“Được, nhà những lời lẽ , con làm gì cũng , chuyện gì hai đứa cứ bàn bạc với .” Ông nội Từ .

Cốc Nhàn Vân , một phụ nữ làm ăn buôn bán, cần sự ủng hộ của gia đình, nhưng nhiều gia đình nông dân, nghèo giữ thể diện.

Họ cho rằng phụ nữ ngoài kiếm tiền là do đàn ông trong nhà vô dụng, đó là điều mất mặt, tuyệt đối sẽ đồng ý.

Ông nội Từ tuy vẻ khó tính, nhưng thực khai sáng, bất kể con cháu làm gì, ông đều giữ thái độ ủng hộ.

“Vâng, lát nữa con sẽ làm giá đỗ, tiên làm ít thôi, ba cân đậu.”

Lần đầu thử nghiệm, vẫn nên làm ít một chút, nhưng giá đỗ hương vị cũng tệ.

Trong mùa rau củ khan hiếm , với giá cả ngang bằng các loại rau khác, Cốc Nhàn Vân nghĩ vẫn thể bán .

“Được thôi, đậu ở trong căn nhà nhỏ đó, lát nữa bảo Viễn Sơn lấy .” Ông nội Từ .

Cốc Nhàn Vân gật đầu, nếu giá đỗ bán , đến lúc đó ngoài việc chợ mỗi phiên, xem thử thể mang đến các tửu lầu để thử tiếp thị xem .

Ăn xong cơm, ông nội Từ liền hầm đất phía nhà chuyên đào để xem tổ ong, Từ Viễn Sơn thì xem nông cụ, còn Cốc Nhàn Vân thì bận rộn làm giá đỗ.

Làm giá đỗ thực đơn giản, chính là một quá trình “đánh lừa” hạt đậu, giữ chúng ở nơi ấm áp, ẩm ướt, ánh sáng, để hạt đậu tưởng rằng gieo xuống đất, tối ấm áp nước, đến lúc nảy mầm .

Vài ngày là thể nảy mầm non, mà Cốc Nhàn Vân còn sự gia trì của nước linh tuyền. Vậy thì đối với loại mầm non nuôi bằng nước , hiệu quả chắc chắn sẽ hơn.

Giá đỗ thường mất từ bốn đến bảy ngày để nảy mầm, còn chợ phiên ở đây là năm ngày một phiên chợ, thì đúng phiên chợ tiếp theo để mang bán, thích hợp.

Ngày hôm , sáng sớm tinh mơ, ông nội Từ và Từ Viễn Sơn vác cuốc đồng.

Những việc nặng nhọc như , Từ Viễn Sơn đương nhiên tuyệt đối thể để Cốc Nhàn Vân làm, Cốc Nhàn Vân ở nhà, trông nhà.

Không chỉ trông nhà, đương nhiên còn nấu cơm. Mùa xuân việc đồng áng nhiều, tự nhiên nấu cơm ngon, ăn no mới sức làm việc.

Người già trong các gia đình nông dân cũng dễ dàng gì, bất kể tuổi tác bao nhiêu, chỉ cần còn làm , thì làm việc.

Cứ thế đời đời kiếp kiếp sống tiếp, cho dù bắt họ nghỉ ngơi, họ cũng nghỉ ngơi , nên Cốc Nhàn Vân mới nghĩ đến việc cải thiện bữa ăn.

việc nấu cơm là chuyện buổi trưa, Cốc Nhàn Vân dọn dẹp nhà cửa xong, liền chuẩn đồng xem thử.

Nắng ban mai ấm áp, ngoài hóng gió xuân, tiện thể nhận diện đất nhà , ở vị trí nào.

Khóa cửa sân , Cốc Nhàn Vân hóng gió xuân, khỏi cổng làng. Nàng nhớ lúc Từ Viễn Sơn là đến núi phía Nam, ở khu đất trũng lầy, chắc chắn là phía Nam.

Vừa khỏi cổng làng, Cốc Nhàn Vân liền thấy một cô nương trạc tuổi , xách theo một cái giỏ, xem cũng là đồng.

“Cô nương, cô nương.” Cốc Nhàn Vân liền gọi một tiếng, định hỏi đường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/dau-bep-ngot-ngao-tho-san-tho-kech-cung-chieu-nhu-ngoc-bau/chuong-18-ngay-cang-tot-dep.html.]

Cô nương thấy gọi , liền dừng bước, , mày rậm mắt to, làn da nắng hun ngăm đen, dung mạo cũng khá xinh .

Nghe thấy Cốc Nhàn Vân gọi là cô nương, nàng liền .

Rồi cất giọng lớn : “Cô nương? Cách xưng hô đấy chứ, khác gọi là Đại Nha Đầu. Ngươi là ai ? Sao từng gặp ngươi?”

Cốc Nhàn Vân thái độ của dân làng đối với ông nội Từ và Từ Viễn Sơn, nhưng một nhà, nàng cũng sẽ giấu giếm.

“Ta mới gả về làng , phu quân tên là Từ Viễn Sơn. Ta đồng tìm họ, đường, khu đất trũng lầy đường ?” Cốc Nhàn Vân hỏi.

“A? Ngươi là tức phụ nhà ? Ôi chao, cũng đáng thương đó chứ. Ta cũng đến đó đây, đất nhà ngươi ở , ngươi theo .”

Cô nương đánh giá Cốc Nhàn Vân, trong mắt còn chút vẻ đồng tình.

Cốc Nhàn Vân thể cảm nhận cô nương đồng cảm với , chắc là nghĩ khi kết hôn, cuộc sống đánh thì cũng mắng.

“Cảm ơn ngươi.” Cốc Nhàn Vân khách khí , theo cô nương , về phía Nam.

Cô nương cũng vòng vo nhiều, chuyện cũng thẳng thắn, : “Ngươi quen đúng , tên là Từ Sơn Đào, hai nhà chúng còn họ hàng đó, ở ngay nhà bên cạnh các ngươi.”

Nhà họ Từ ở đầu phía Đông làng, cách một rừng dương lớn mới những hộ khác, cũng coi như là hàng xóm, nhưng Cốc Nhàn Vân cũng ít khi ngoài, thật sự từng gặp gia đình .

“Sơn Đào , tên là Cốc Nhàn Vân.”

Cốc Nhàn Vân cũng đối phương xưng hô với Từ Viễn Sơn thế nào, nhưng Sơn Đào chắc chắn lớn hơn Từ Viễn Sơn, gọi tên là .

“Ừm, cô đồng mà mang theo chút cơm nào .” Từ Sơn Đào hỏi.

Cốc Nhàn Vân thầm nghĩ mới mấy giờ mà, ăn sáng xong, trời lạnh gió lớn, cơm trưa chắc chắn cũng về nhà ăn thôi.

Ông nội Từ và Từ Viễn Sơn bằng xe bò, nên giữa trưa về nhà tiện hơn, vì nàng mang cơm.

“Không, lát nữa về nhà ăn.” Cốc Nhàn Vân .

Từ Sơn Đào thì sảng khoái một tiếng: “Hì hì, cái ngươi hiểu , giữ lòng đàn ông, giữ cái dày của họ. Ta còn làm món bánh ngọt đủ cả sắc, hương, vị đây .”

Cốc Nhàn Vân gật đầu, bộ dạng của Từ Sơn Đào, chắc là mang cơm cho đàn ông của nàng, liền hỏi: “Cô thành hôn bao lâu ?”

“Ta thành hôn mà, ngươi ăn , ngươi ăn chút ?”

Từ Sơn Đào hềnh hệch, đó vén nắp giỏ , Cốc Nhàn Vân liền thấy bên trong một cái bánh nướng cháy xém.

Chắc là bánh nướng còn thừa cho dầu, trực tiếp cho chảo sắt lớn để hâm nóng nên cháy.

Được thôi, đúng là một món ăn đủ cả sắc, hương, vị.

Hóa thành hôn, là mang cho đính hôn ?

Cốc Nhàn Vân nghĩ , bởi vì thời đại tư tưởng truyền thống, chuyện tự do yêu đương.

“Ta ăn, cảm ơn cô”

Từ Sơn Đào Cốc Nhàn Vân ăn, đậy nắp giỏ .

“Ta cho ngươi , thích Thủ Quý của làng chúng đó, đưa cơm cho .”

Cô nương thật là thẳng tính, mới quen kể bí mật của cho khác.

Cốc Nhàn Vân thầm nghĩ, cô nương thật sự coi ngoài.

Loading...