Đào Đào - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-11-11 09:33:34
Lượt xem: 55

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Che mặt trong khăn quàng cổ, Tiết Dục còn giống con nhím hung dữ nữa.

 

Giống, giống như con rùa rụt cổ buồn bã.

 

Đông chí ăn bát bánh chẻo, rớt cả tai ai quản.

 

Khi Đặng ma ma đến, và Tiết Dục đang cúi đầu bàn, gãi tai cào má thư xin Chu phu tử.

 

A nương , bưng hai bát bánh chẻo nóng hổi, nghi ngút khói.

 

Là A nương băm nhân và tự tay gói buổi chiều:

 

"Đào Đào và Dục nhi, ăn cơm tiếp."

 

Vẫn còn hai bát, A nương cho hộp thức ăn đưa cho Đặng ma ma:

 

"Ma ma vất vả , hộp gửi Lão phu nhân.

 

"Hộp là gửi Hầu gia và Vân nhi tỷ tỷ."

 

Đặng ma ma A nương nhắc đến cái tên Vân nhi thì sững sờ một chút, nhưng thấy Tiết Dục đang ôm bát ăn ngon lành ở bên cạnh, liền mỉm hài lòng:

 

"Lão phu nhân nương tử chịu khó dạy dỗ Tiểu công tử thì mừng.”

 

" cũng xin nhắc nương tử một câu, nương tử cứ mãi nhắc đến khuất, Hầu gia và Tiểu công tử quên trong lòng, thì sẽ thể dành chỗ cho vị trí của nương tử."

 

Thế nhưng A nương lời khuyên của nãi nãi, ngay cả khi dạy dỗ Tiết Dục vẫn nhắc đến Vân di.

 

Bệnh Tiết Dục chịu yên trong học đường tái phát, lúc Chu phu tử đưa đến mặt A nương cáo trạng.

 

A nương mắng , cũng đánh lòng bàn tay , trái đưa một tập thơ cho Tiết Dục:

 

"Mẫu Dục nhi là một nữ tử tài hoa, đây là những bài thơ từ nàng .”

 

"Dục nhi chỉ sách, mới thể hiểu ."

 

Tiết Dục từ đó trốn học nữa.

 

Sắp đến cuối năm, năm Tiết Hầu gia đều một tế bái Vân di.

 

Năm nay, nãi nãi kiên quyết bắt A nương, Đào Đào và ca ca  theo cùng:

 

"Cũng để , ba nương con các ngươi mới là ở bên cạnh lạnh nóng."

 

A nương gấp kim nguyên bảo, nhờ thợ hồ dán thêm váy áo, trang sức cùng bút mực giấy nghiên.

 

Ta ngẩng đầu ánh đèn, sờ những thỏi kim nguyên bảo bằng giấy sắc cạnh, lấp lánh ánh vàng, cẩn thận hỏi A nương:

 

"Nãi nãi thích Vân di, nàng , A nương vẫn giúp Vân di làm những thứ ?"

 

A nương xoa đầu :

 

"Nếu một ngày nào đó A nương còn ở bên Đào Đào, một dì khác đến chăm sóc Đào Đào, dì yêu Đào Đào, nhưng dì luôn A nương, còn Đào Đào quên mất A nương, Đào Đào sẽ nghĩ ?"

 

Ta nhíu mày:

 

"...Nàng xem thường tình yêu của Đào Đào dành cho A nương, tôn trọng Đào Đào."

 

" , Đào Đào học cách tôn trọng, đừng xem thường tấm lòng của khác."

 

Ngày hôm , trời hửng sáng, vẫn còn lất phất hạt mưa.

 

Tiết Hầu gia cạnh xe ngựa, mặt lạnh băng, ánh mắt đầy vẻ chán ghét, hề để ý đến và A nương.

 

A nương xổm xuống, đưa ô cho ca, dịu dàng dỗ dành:

 

"Dục nhi thuộc vài bài thơ , nhớ lát nữa cho nương của con nhé."

 

Tiết Dục gật đầu.

 

A nương đưa đồ giấy và nguyên bảo cho Tiết Hầu gia, ôn tồn :

 

"Bút mực giấy nghiên lẽ Vân tỷ tỷ thích, quần áo trang sức cũng là kiểu mới thịnh hành ở kinh thành.

 

"Hầu gia và Dục nhi tế bái tỷ tỷ, sẽ đưa Đào Đào dạo chợ, đến giờ Thân thì gặp ở hẻm Liễu Chi cùng về, cũng để cái mà giao phó với Lão phu nhân."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/dao-dao-gicw/chuong-5.html.]

Mấy món đồ giấy đó làm sống động như thật.

 

Tiết Hầu gia ngây A nương một cái, trong mắt một tia áy náy vì sự chán ghét :

 

"...Cảm ơn nàng."

 

A nương dắt chợ mua đồ Tết.

 

Ta lấy tiền tiêu vặt để dành , mua cho ca ca Dục một cái kẹo hình con rùa, mua cho nãi nãi ô mai ăn khi uống thuốc đắng, còn mua cho Xuân Trà và Đặng ma ma hai hộp dầu hoa quế chải tóc.

 

Chợ phiên đông đúc chật cứng , đang cùng A nương chọn chỉ thêu thì thấy một giọng chói tai:

 

"Cha! nãi nãi! Mau ! Là Đào Đào và A nương!"

 

Ta ngẩng đầu lên, thấy những ghét nhất: Mạnh Ngọc, phụ cũ và nãi nãi cũ.

 

A nương theo bản năng nắm c.h.ặ.t t.a.y Đào Đào, kéo chạy .

 

chạy ngõ cụt.

 

Mạnh Ngọc đuổi kịp, y mắt tinh, thấy kẹo hình con rùa tay , giật lấy một cái, tiện đà đẩy ngã lăn .

 

Mắt nãi nãi cũ đảo tròn, từ váy A nương đến trâm cài tóc, dừng ở chiếc túi thơm may bằng lụa của , mỉa mai châm chọc xúi giục:

 

"Nói là vì Đào Đào , chẳng qua là ham giàu chê nghèo, trèo cao mà thôi.”

 

"Tang Chi, năm xưa chúng tốn mười lạng mua mày cửa, nuôi mày ăn ngon mặc .”

 

"Không danh phận cũng bám víu ở Hầu phủ, ai sớm bò lên giường khác .”

 

"Con đúng là ngốc nghếch! Cái đồ đàn bà giữ phụ đạo , đội mũ xanh !"

 

Phụ cũ vác đòn gánh, mặt mày âm u, từng bước tiến về phía A nương.

 

Thấy trong hẻm mở cửa sổ, chỉ trỏ A nương xem náo nhiệt, vội vã kêu cứu:

 

"Không , việc bẩn việc cực trong nhà đều là A nương làm! Các còn đánh !

 

"Xin hãy cứu và A nương, họ thật sự sẽ tay đánh chết!"

 

A nương vớ lấy cây sào tre bên cạnh, bảo vệ c.h.ế.t cứng ở lưng.

 

Mạnh Ngọc nhai kẹo xem trò vui, nãi nãi cũ đắc ý:

 

"Xin làm phiền, việc nhà thôi. Con dâu giữ phụ đạo, bắt nàng về đây."

 

nhận nãi nãi cũ và phụ cũ, xua tay giải thích:

 

"Là vợ nhà thôi, ngày xưa lúc mang thai đứa lớn cũng đánh, đánh đến giờ đứa nhỏ cũng lớn như ."

 

Nghe là việc nhà, đều đóng cửa sổ , hỏi han nữa.

 

Phụ cũ chỉ , đe dọa A nương:

 

"Tang Chi, ngươi dám chống cự, sẽ đánh c.h.ế.t con bé ."

 

Ta chợt nhớ , ngày xưa cũng .

 

A nương ngốc, A nương đánh sẽ chạy, sẽ vật lộn với phụ cũ.

 

Đào Đào đánh, ngã xuống đất, thấy rõ nắm đ.ấ.m sắp giáng xuống Đào Đào. A nương liền chạy nữa.

 

Ô mai vương vãi, dầu hoa quế vỡ, chiếc túi thơm nhỏ giẫm đạp thương tiếc.

 

A nương ôm chặt Đào Đào trong lòng, lưng và trán lãnh trọn mấy gậy nặng nề.

 

Ta lóc che chắn cho A nương, nhưng đánh mạnh ngón tay:

 

"Đừng đánh, đừng đánh A nương."

 

A nương còn phản kháng, nhưng thấy đánh, liền ôm chặt lòng, ngừng dỗ dành:

 

"Đừng sợ, Đào Đào đừng sợ."

 

Máu từ trán A nương ngừng chảy , ấm nóng nhỏ xuống cổ .

 

Nàng luôn ôm chặt trong lòng, dường như đang ôm báu vật quý giá hơn cả sinh mạng, hề buông lỏng dù chỉ một khoảnh khắc.

Loading...