Đào Đào - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-11-11 09:31:59
Lượt xem: 18
Ngày nương hòa ly, ôm xé cáo thị của Hầu phủ.
Hầu phủ tuyển một vị vợ kế, cũng là tìm một nương kế cho tiểu thế tử.
Trước cổng Hầu phủ một đám các cô nương xinh , xuân sắc tươi trẻ, chờ Lão phu nhân xem mặt để tiến phủ sống một cuộc đời .
Ca ca và cha nhạo nương si tâm vọng tưởng:
“Nương lớn tuổi tái giá cũng hổ, còn dẫn theo đứa em gái , đúng là một cục nợ.”
“Tang Chi, ngươi nghĩ Hầu phủ cưới vợ là mua ở đầu làng ? Vợ kế và nương kế, ai dễ làm?”
Ta là làm nương vướng bận việc tái giá, đến nỗi nghẹn lời:
“Nương, nương ơi, Đào Đào là cục nợ, nương đừng lo cho Đào Đào nữa.”
Nương liền xổm xuống, nhẹ nhàng lau nước mắt cho , nghiêm túc dỗ dành:
“Đào Đào cục nợ, Đào Đào là bảo bối quý giá nhất của nương cơ mà.”
Đặng ma ma, quản sự Hầu phủ, tay cầm danh sách, kiêu ngạo hếch cằm lên, đôi mắt sắc lạnh quét qua đám các cô nương đang sợ hãi im lặng. Bỗng nhiên, bà trông thấy nương đang nhẹ nhàng lau nước mắt và dỗ dành , liền khẽ gật đầu thể nhận :
“Cứ ghi tên nàng , trông cũng chút dáng vẻ làm nương.”
Mấy nha cung kính dâng danh sách lên, mặt Đặng ma ma dám sai sót chút lễ nghi nào.
Các cô nương xinh cũng dám ríu rít bàn tán, ai nấy đều cúi mày rủ mắt, sợ soi mói.
Đặng ma ma mặc váy lụa màu xanh đá, giống như một con công nghiêm nghị cao quý lật xem danh sách:
“Ngươi hôn ước, vì còn Hầu phủ? Chẳng lẽ là tham lam sự giàu sang của Hầu phủ?”
“Ngươi còn trẻ như tại cam lòng làm nương kế? Chẳng lẽ một lòng trèo cao?”
Lời của Đặng ma ma như d.a.o đ.â.m tim, những cô gái mặt mỏng run rẩy cả , mắt đỏ hoe.
Có vài cô nương lanh lợi đáp lời trôi chảy nhưng vẫn Đặng ma ma gạch tên:
“Quá thông minh lanh lẹ, khó tránh khỏi gây thị phi khẩu thiệt.”
Bỗng nhiên, ánh mắt Đặng ma ma dừng nương :
“Đã sinh một trai một gái, tại đột nhiên hòa ly sống nữa? Chẳng lẽ là do nương tử ? Hay là tham lam phú quý?”
Ánh mắt của đổ dồn nương như những mũi kim châm.
Nương nắm c.h.ặ.t t.a.y , vẻ mặt bình tĩnh:
“Bởi vì Hầu phủ phú quý, thể cho con gái của ăn ngon, mặc , sách chữ.”
Đặng ma ma nhíu mày, định đưa bút gạch tên nương .
Lòng chua xót, họ xem thường nương, liền vội vàng giải thích:
“Không ! Không như !
“Nửa tháng , nãi nãi ghét bỏ Đào Đào ăn nhiều hơn trai nửa cái bánh bao, Đào Đào ham ăn, là đồ lỗ vốn, đem Đào Đào bán cho lão gù làm vợ bé.”
“Nương liền lén giấu cơm cho Đào Đào ăn, nãi nãi mắng nương là đồ ăn trộm, cha liền đánh nương.”
“Nương hề , đều tại Đào Đào ham ăn, ăn nhiều hơn nửa cái bánh bao…”
Nói đến chỗ thương tâm, buồn lau nước mắt, vội vàng xin Đặng ma ma tha cho nương:
“Ma ma, nương , Đào Đào cũng sẽ ngoan ngoãn, còn ham ăn nữa.”
Chiếc bút của Đặng ma ma chấm đầy mực, dừng tên nương , nhất thời nên gạch giữ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/dao-dao-gicw/chuong-1.html.]
Nương nhận sự mềm lòng của Đặng ma ma, khẽ kéo tay :
“Đào Đào, đừng làm ma ma khó xử.”
Chiếc bút của Đặng ma ma cuối cùng gạch xuống.
Ta thấy một tiếng thở dài khẽ, giống như một cơn gió nhẹ nhàng chạm đỉnh đầu , và nương cảm thấy buồn.
Ngẩng đầu lên, Đặng ma ma vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng đưa danh sách của và nương cho nha bên cạnh, khẽ :
“Đi bẩm báo với Lão phu nhân một tiếng, đưa đến quán để so bát tự.”
Lúc , tấm rèm dày phía chợt vén lên, mang theo một mùi thuốc đắng đến nỗi khiến nhíu mày.
Phía rèm, một cô nương xinh dựa cửa xem náo nhiệt, bật thành tiếng:
“Lão phu nhân uống thuốc, động tĩnh nãy giờ, bèn sai xem.
“Mọi đều chọn thể lo toan việc nhà, giữ vững cửa nhà, Đặng ma ma chọn cả một đứa trẻ năm sáu tuổi đây ?”
Cô nương xinh đưa tay nhéo má , xổm xuống dọa :
“Đặng ma ma dạy quy củ hung dữ lắm, nếu phủ, ngày nào cũng lời bà huấn luyện, còn đánh nữa, sợ bà ?”
Ta nhẹ nhàng lắc đầu, nghiêm túc cô nương :
“Không , tâm của Đặng ma ma mềm, Đào Đào thích bà .”
Cô nương xinh cố ý kinh ngạc Đặng ma ma một cái:
“Chậc, thật hiếm lạ, thích ngươi.”
Đặng ma ma tiếp lời, chỉ kiêu ngạo đầu , lạnh một tiếng:
“Xuân Trà ngươi rảnh rỗi buôn chuyện, chi bằng dẫn họ thỉnh an Lão phu nhân một tiếng.”
Cô nương Xuân Trà thở dài, ghé sát tai Đặng ma ma nhỏ:
“Lão phu nhân uống thuốc xong ngủ , bảo truyền lời là cần gặp.”
“Nghe thấy động tĩnh nãy, trong lòng Lão phu nhân thích, cho rằng nương con họ cũng lọt mắt Hầu gia và tiểu công tử , sẽ trụ lâu.”
“Ngươi đấy, Lão phu nhân ghét nhất trẻ con ồn ào, Hầu gia thì trong lòng chỉ vị phu nhân khuất, tiểu công tử nhà là tính tình nghịch ngợm, sợ là đợi Hầu gia và tiểu công tử về phủ, gặp nương con họ thì khó lòng...”
Cô nương Xuân Trà xách một chiếc đèn lồng sừng dê, nhẹ nhàng bay lượn như một cánh bướm, dẫn và nương đến chỗ ở.
Họ lén lút chuyện ở phía , lén lút ở phía .
Thì , nương ở đây sống cuộc sống , chỉ cần Đặng ma ma đồng ý thôi là đủ.
Ta suy nghĩ trong lòng, đếm từng viên gạch lát hình thoi bước .
Đèn lồng sừng dê lung lay ánh sáng, những viên gạch lát hình thoi ba bốn miếng.
Phải lấy lòng ca ca mới, cha mới, và cả nãi nãi mới nữa.
còn kịp lấy lòng nãi nãi mới.
Ngày hôm , cô nương Xuân Trà mang đến nhiều thứ, là quà gặp mặt do nãi nãi, Hầu gia và tiểu công tử gửi tặng.
Vài cuộn gấm vóc, điểm tâm tinh xảo và bạc nguyệt lợi, ngay cả tiền tiêu vặt cho Đào Đào học cũng một lạng bạc vụn.
Khi nương thức đêm may túi sách, xoa đầu , dịu dàng dạy :
“Người đối với chúng , chúng cũng ơn báo đáp, đừng để họ lạnh lòng.”
Nương thức đêm may hai chiếc túi sách mới, đợi ngày mai ca ca mới Tiết Dục học, Đào Đào học thì sẽ mang một cái tặng ca ca.
Số vải còn , nương còn may cho Đào Đào một chiếc túi thơm nhỏ, thể đựng kẹo mứt.