Đánh Thẳng Chứ Không Yêu Thầm - Chương 15: Bữa sáng
Cập nhật lúc: 2025-09-26 15:44:07
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4fmx81lOty
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
<Đánh thẳng chứ yêu thầm>
Trans: Monalisa
Beta: Meow
Chương 15
“Bữa sáng”
Tiếng ồn phía lớp 10A2 quá lớn. Hơn nữa, một bình thường chẳng mấy khi thấy mặt mũi bỗng dưng xuất hiện, trong phút chốc, ít ánh mắt tò mò đồng loạt .
Trên lễ đài, các lớp phó thể dục hầu như mặt đầy đủ, chỉ còn Sở Mông vẫn phía lớp 10A2.
Trì Doãn – với tư cách là Chủ tịch Hội học sinh – hắng giọng nhắc nhở: “Lớp 10A2 điểm danh xong ?”
Sở Mông lập tức giơ tay hiệu: “Xong !”
Cậu nghiêng đầu về phía Thẩm Hách Dư, hạ giọng thì thầm: “Nếu thầy giáo ít đến giám sát chạy bộ buổi sáng, thì lát nữa gọi lên phòng giáo vụ .”
Thẩm Hách Dư chỉ khẽ nhíu mày, đáp.
Tiếng bước chân của Sở Mông dần xa.
Ôn Ly lấy áo khoác đầu xuống, khẽ chỉnh mái tóc làm rối, mới đưa áo cho bên cạnh.
Thẩm Hách Dư liếc , nhưng nhận lấy: “Giặt .”
Ôn Ly khựng , dở dở .
Rõ ràng cô hề ý đó.
Cô nhỏ giọng giải thích: “Mình lạnh.”
lời dứt, một cơn gió buốt lùa mạnh từ lưng, chui thẳng vạt áo thể dục, khiến cô bất giác run bắn.
Thẩm Hách Dư chẳng buồn nể mặt, thản nhiên : “Cậu đang run đấy.”
Vẻ lạnh lùng gương mặt dần dịu , ánh mắt thoáng lên chút ý , khiến đường nét trở nên ôn hòa hơn nhiều.
“Mặc .” – Cậu buột miệng, giọng mang theo chút tự nhiên: “Vốn dĩ là chuẩn cho mặc mà.”
Chỉ một câu hờ hững thôi đủ khiến những xung quanh đang dỏng tai hóng chuyện sững sờ.
Gió xuân đầu mùa ở phương Nam vẫn còn se lạnh. Ôn Ly cũng chẳng gượng ép nữa, mặc kệ ánh mắt của đám bên cạnh, cô chui tay ống tay áo. Ngay lập tức, ấm bao lấy, dễ chịu vô cùng.
Chỉ là… Thẩm Hách Dư quá cao. Áo khoác ngắn của trai cao gần 1m8 khoác lên cô rộng dài, đặc biệt phần tay áo còn che kín cả bàn tay nhỏ nhắn.
Ôn Ly ngoan ngoãn xắn tay áo lên. Khi ngẩng đầu, khéo chạm ánh mắt vội vàng né tránh của Thẩm Hách Dư.
Cô cong mắt , nhẹ giọng : “Cảm ơn ! Ấm lắm.”
Thẩm Hách Dư khẽ nghiêng đầu, để lộ đôi tai bất giác ửng hồng. Ngay cả giọng cũng nghẹn , mang chút lúng túng: “Tôi chỉ tiện tay thôi.”
Ôn Ly làm như thấy đôi tai đỏ bừng của , chỉ nhoẻn miệng , im lặng thêm gì nữa.
lúc , tiếng còi lễ đài chợt vang lên. Các lớp lượt chạy về phía đường chạy.
Khi tất cả thành cũng hơn hai mươi phút trôi qua.
Ôn Ly nắm c.h.ặ.t t.a.y Tần Minh Hy, thở hổn hển cố giữ thăng bằng.
“Cậu còn đó?” – Tần Minh Hy , cố ý trêu chọc.
Ôn Ly liền xua tay: “Ổn cái gì mà , chịu hết nổi .”
Thể thao vốn chẳng sở trường của cô, cố gắng bám theo đến vạch đích là cực hạn.
Cô dựa Tần Minh Hy, điều chỉnh thở. Đợi đến khi tinh thần dần định, cô mới chợt nhận phía mặt thêm một cái bóng. Bóng từ lưng cô hắt xuống nền đất, ánh mặt trời kéo dài.
Ôn Ly khẽ đầu.
Ngay lưng, Thẩm Hách Dư đang đó, hai tay đút trong túi quần, lặng lẽ gì.
Tưởng vô tình chắn đường, Ôn Ly vội vàng dịch sang một bên.
Thẩm Hách Dư bước lên vài bước khựng , đưa tay xoa gáy, nghiêng đầu hỏi: “Ăn sáng ?”
Ôn Ly thật thà lắc đầu.
Dậy sớm là chuyện khó , làm gì còn tinh thần để ăn sáng khi chạy bộ nữa.
“Ừm.” – Thẩm Hách Dư dừng một nhịp, hỏi: “Đi ?”
Ôn Ly ngẩn mất một thoáng, mới kịp hiểu ý đang rủ ăn sáng cùng.
Không trong đầu thoáng qua cái gì, cô buột miệng hỏi: “Chỉ hai chúng thôi ?”
Thẩm Hách Dư khựng : “Không .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/danh-thang-chu-khong-yeu-tham/chuong-15-bua-sang.html.]
CweetCweet>
Ôn Ly theo hướng mắt sang, liền thấy Ninh Tử Thuyên cùng đám bạn đang xa xa, còn sức vẫy tay với họ.
Trong nháy mắt, mặt cô đỏ bừng. Trời ạ, trong đầu nghĩ cái gì chứ…
May mà Thẩm Hách Dư chẳng hề chú ý, chỉ khẽ véo vành tai, buông một câu: “Đi thôi.”
Ôn Ly vội nắm chặt cổ tay áo Tần Minh Hy, khẽ đáp: “Ừm.”
…
“Cực dở!” – Sở Mông trừng mắt, “Tào phớ rõ ràng ăn mặn mới đúng!”
“Cái quái gì ?” – Ninh Tử Thuyên hừ một tiếng, phản bác ngay: “Ngọt mới gọi là tào phớ!”
Sở Mông: “Mặn!”
Ninh Tử Thuyên: “Ngọt!”
Hai cãi qua cãi , ai chịu nhường ai, bàn ăn náo loạn hẳn lên.
Thẩm Hách Dư cuối cùng cũng đặt đũa xuống, mặt vẫn thản nhiên: “Làm ơn.”
Cậu liếc sang hai , giọng nhàn nhạt, “Phía còn nhiều chỗ trống cho hai , cãi bao lâu thì cãi.”
Chỉ một câu, cả Sở Mông lẫn Ninh Tử Thuyên đều lập tức im re, ngoan ngoãn như gà con, trong nháy mắt khí yên tĩnh hẳn .
Thẩm Hách Dư để ý thêm đến hai con nữa, mà sang cô gái đối diện: “Cậu thử .”
Ninh Tử Thuyên và Sở Mông lập tức gật đầu liên tục, còn hùa theo: “ đúng đúng, mau nếm thử !”
Ánh mắt của cả ba cùng lúc dồn về phía khiến Ôn Ly bỗng thấy căng thẳng.
Cô khẽ cúi , múc một thìa tào phớ đưa miệng. Ngay lập tức, vị ngọt thanh mát lan tỏa nơi đầu lưỡi.
Đôi mắt Ôn Ly sáng rực lên, kìm bật thốt: “Ngon!”
Vốn dĩ cô thích đồ ngọt, huống hồ món tào phớ mềm mịn, chạm môi tan, hợp khẩu vị đến lạ.
Thẩm Hách Dư thu ánh mắt về, khóe môi bất giác cong lên.
“Ôn Ly.”
Một bóng tiến gần bàn họ, giọng dịu dàng mang chút ngượng ngùng: “Mình… thể ăn cùng các ?”
Nhóm Ôn Ly khá đông, nên chia nhiều bàn. Bàn sáu của họ hiện tại mới năm, bên cạnh Ôn Ly khéo vẫn còn một chỗ trống.
Ôn Ly nuốt miếng tào phớ trong miệng, khẽ gật đầu: “Cậu , còn một chỗ.”
Lương Thất Hứa mỉm nhẹ nhàng: “Cảm ơn.”
“Cảm ơn cái gì chứ.” – Ôn Ly vẫn đang dồn hết tâm trí chén tào phớ, thuận miệng đáp: “Lúc mới chuyển đến, còn chủ động rủ ăn cơm nữa mà.”
Thực khi đó, cũng vì Lương Thất Hứa bạn bè, nên cô mới tiện thể nhập nhóm cùng. Nghĩ đến đây, Ôn Ly ngẩng đầu quanh một lượt, khó hiểu hỏi: “Bạn ?”
Lương Thất Hứa nhẹ giọng: “Mấy ăn sáng.”
Ôn Ly “ồ” một tiếng, trong lòng định thể cùng ăn sáng, thì bất ngờ một miếng bánh ngọt mã đề* đưa đến mặt.
*Bánh ngọt mã đề (马蹄酥): một loại bánh ngọt truyền thống Trung Quốc.
“Ăn cái .” – Giọng Thẩm Hách Dư trầm thấp vang lên.
Ôn Ly khựng , đưa tay nhận lấy, cắn một miếng. Đôi mắt sáng bừng lên: “Ngon quá!”
Vốn dĩ Ôn Ly ăn bánh quẩy, nhưng cực kỳ thích bánh ngọt mã đề. Vị ngọt , ngấy, đúng chuẩn loại bánh trong mơ của cô.
Cô cũng chẳng khách sáo, vài ba miếng giải quyết xong cái bánh trong tay.
Ánh mắt Lương Thất Hứa thoáng lộ vẻ ngưỡng mộ: “Ôn Ly, ăn ngon miệng thật đấy.”
Ôn Ly che miệng ợ nhẹ một tiếng, hì hì: “Không phiền não, ăn no là điều hạnh phúc nhất.”
Vừa , cô bóc một quả trứng luộc.
“Ừm, cũng đúng.”
Lương Thất Hứa dáng vẻ vô tư của cô chọc , cũng cúi đầu ăn thêm vài thìa cháo.
Bên cạnh, Sở Mông bộ dạng Dư nhà , sang cô bạn chuyển trường, ánh mắt đầy hiếu kỳ: “Khoan , chỉ xin nghỉ đúng một ngày thôi mà, Dư với bạn mới thế ?”
“Cậu nghĩ ?” – Ninh Tử Thuyên nuốt xong miếng cháo, hừ một tiếng: “Ôn Tiểu Ly là bạn cùng bàn mới của Dư đấy.”
Sở Mông nhếch môi , giọng đầy ẩn ý: “Chắc chỉ đơn giản nhỉ?”
Ôn Ly ngẩng đầu, vốn định giải thích rằng hai thật từng gặp một năm ngoái. kịp mở miệng, đối diện khẽ bật .
Thẩm Hách Dư chống cằm bằng một tay, ánh mắt lười nhác nhưng ẩn chứa ý như như .
“Không lẽ là…” – Cậu dừng một nhịp, buông chậm rãi: “Em gái chăng?”