Đánh Thẳng Chứ Không Yêu Thầm - Chương 10: Tôi ở đâu trong ký ức của cậu?

Cập nhật lúc: 2025-08-10 09:04:05
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Giọng dịu dàng của Tần Minh Hy khiến Ôn Ly sững trong giây lát. 

Cô vô thức đưa tay, khẽ nắm lấy bàn tay đang lơ lửng giữa trung của Tần Minh Hy, nhẹ nhàng lắc hai cái.

“Chào , bạn cùng phòng mới.”

Tần Minh Hy ngẩn , mới rút tay về.

nhà vệ sinh, lấy một chiếc khăn khô, làm ướt xắn tay áo, hăng hái : “Bắt đầu thôi, giúp lau bàn nhé.”

Ôn Ly vội xua tay: “Không cần , để tự làm là .”

Tần Minh Hy vẫn tràn đầy nhiệt huyết, cúi xuống lau lớp bụi dày mặt bàn: “Không !”

Thấy thể ngăn , Ôn Ly đành khẽ lời cảm ơn, để mặc cô tiếp tục làm.

Ký túc xá của Duệ Đức điều kiện những chiếc giường tầng sắt thường thấy, mà là giường đơn giống trong phòng tiêu chuẩn của khách sạn. Hai chiếc giường đặt đối xứng hai bên phòng, bên chuẩn sẵn nệm mềm mại.

Phần nệm thì chỉ thể vỗ nhẹ để bụi bay

Ôn Ly lấy một chiếc khăn lau khác cho chổi lông gà, bắt tay dọn dẹp.

Mất gần một tiếng, hai mới thu dọn xong chỗ của Ôn Ly.

Tần Minh Hy phịch xuống giường, thở hổn hển. 

“Còn ăn cơm nữa.” – Cô nghiêng đầu sang Ôn Ly, ánh mắt sáng lên.

“Đi, mời .”

Ôn Ly mỉm : “Cậu giúp dọn dẹp, đáng mời mới đúng.”

Nói , cô đưa tay về phía Tần Minh Hy.

Tần Minh Hy bàn tay , khẽ cong khóe môi. Cô bật dậy, vòng tay qua vai Ôn Ly, kéo cô : “Ai mời ai quan trọng. Dù bụng sắp xẹp lép .”

Gần bảy giờ tối, căn tin chỉ còn vài món ít chọn. Cũng may Ôn Ly kén ăn, hai tùy ý gọi vài món tìm một góc xuống.

Tần Minh Hy vẻ đói lắm, chỉ vài muỗng ăn hết nửa phần cơm.

Thấy Ôn Ly vẫn động đũa, cô liền nhắc: “Mau ăn , lát nữa còn buổi tự học tối nữa đấy.”

Ôn Ly khẽ , ngoan ngoãn cầm đũa lên.

CweetCweet>

Hai ăn nhanh, đầy mười phút gần xong bữa.

Thấy còn mười lăm phút nữa mới học, Tần Minh Hy liền kéo Ôn Ly một siêu thị nhỏ gần đó.

Cả hai dãy tủ lạnh, lượt từ tủ đầu tiên đến tủ cuối cùng.

“Cậu mời ăn cơm, mời uống nước.” Tần Minh Hy vòng tay qua cổ Ôn Ly, nghiêng đầu : “Nói , uống gì?”

Ôn Ly chỉ mỉm , khẽ lắc đầu.

uống gì cả – ngoài sữa, thứ cô thích nhất vẫn là nước lọc.

“Được thôi.” Tần Minh Hy mở tủ lạnh, lấy một chai Mizone. “Vậy tớ tự mua cho .”

Ôn Ly làn lạnh bốc từ tủ, khẽ rùng . Trời lạnh thế mà uống đồ lạnh, chỉ nghĩ thôi cũng thấy buốt răng.

“Hay là tụi mua… loại đồ uống lạnh …”

“Ôn Ly!”

Một giọng quen thuộc từ xa vang lên, cắt ngang lời cô.

đầu – Lương Thất Hứa đang ở cửa, vẫy tay gọi cô.

Giây , khi thấy cạnh Ôn Ly, nụ của Lương Thất Hứa lập tức trở nên gượng gạo.

Cô cùng nhóm bạn bước tới mặt hai .

“Sao chung với Tần Minh Hy ?” – Lương Thất Hứa hạ giọng hỏi.

Ôn Ly nắm lấy cổ tay bên cạnh, vui vẻ giới thiệu: “Cậu là bạn cùng phòng của .”

“Không chứ? Cậu là bạn cùng phòng của ?”

Bạn nữ cạnh Lương Thất Hứa bật trêu: “Vậy cẩn thận một chút nha… cẩn thận kẻo lén tắm.”

Lời mang đầy hàm ý mỉa mai khiến Ôn Ly khẽ nhíu mày.

“Cậu đừng lo.” – Cô mỉm , đáp chậm rãi: “Mình thấy Tần Minh Hy , lương thiện, nhiệt tình… và sẽ mỉa mai khác.”

“Cậu—!”

Lương Thất Hứa vội đưa tay bịt miệng bạn , gượng: “Ôn Ly, chỉ là thẳng tính, đừng để bụng nhé.”

Nói xong, lẽ sợ hai bên xảy xung đột, Lương Thất Hứa nhanh chóng lấy đại một chai nước kéo nhóm bạn rời .

Ôn Ly nén cơn giận, khẽ : “Đi thôi, tụi cũng thanh toán.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/danh-thang-chu-khong-yeu-tham/chuong-10-toi-o-dau-trong-ky-uc-cua-cau.html.]

Vừa bước một bước, vai cô bỗng trĩu xuống.

Tần Minh Hy tựa cả lên, giọng nhẹ như gió: “Ôn Ly, đây là đầu tiên bênh vực …. Cậu thật đấy.”

Ôn Ly bật : “Bạn của ?”

“Bạn?” – Tần Minh Hy thanh toán xong mở nắp chai nước, uống một ngụm đáp: “Ở trường khác.”

Ôn Ly ngẩn .

“Các đều học trường công lập, cách đây xa lắm.”

“Còn mấy ở đây…” – Cô nhạt. “Chê nam nam, nữ nữ, nên chẳng ai chơi cùng.” 

Ôn Ly , khẽ đưa mắt Tần Minh Hy từ xuống

Cao ráo. 

Mặt trái xoan. 

Mày kiếm, mắt phượng. 

Ngầu c.h.ế.t luôn chứ!

Thấy Ôn Ly im lặng, Tần Minh Hy khẽ thở dài, giọng mang theo chút đáng thương: “Trước đây cũng bạn cùng phòng…. nhưng với dì quản lý ký túc xá rằng ở với chẳng khác gì ở với đám con trai, quần áo lúc nào cũng cảm giác lén… xin chuyển .” 

Giọng Ôn Ly khàn: “Cậu giận ?” 

“Giận gì chứ?”

Tần Minh Hy nhún vai, giọng nhẹ như thể chuyện đó chẳng mấy quan trọng: “Các nghĩ thế nào thì cứ nghĩ, sống vì các . Bản cảm thấy vui mới là điều quan trọng nhất.”

Cô khẽ , thêm: “Với , bây giờ cũng bạn cùng phòng … Chẳng lẽ cũng định xin đổi phòng ?”

Ôn Ly lập tức lắc đầu lia lịa: “Không đời nào! Làm bạn cùng phòng với một cô gái ngầu bá cháy như , vui còn hết chứ!”

“Thế thì quá.” – Tần Minh Hy hì hì, như nhớ chuyện gì buồn : “ mà học kỳ , lúc khai giảng, thực sự trông kỳ quái.”

“Đầu húi cua mà mặc váy ngắn – trách , đến còn thấy buồn .”

lấy điện thoại , mở album ảnh: “Còn ảnh đây , để tớ tìm cho xem.”

Ôn Ly liên tục lùi : “Mình xem !”

Tần Minh Hy tiến tới một bước: “Cậu xem mà.”

Ôn Ly bỏ chạy: “Không , xem .”

“Chỉ một chút thôi mà.” – Tần Minh Hy đuổi theo. 

“Một chút cũng xem nổi!” – Ôn Ly cắm cúi chạy.

Hai đuổi đến cửa lớp học, thở hổn hển. 

Trong lớp gần như đông đủ. Nghe tiếng động ở cửa, cả lớp theo phản xạ .

Ôn Ly che mặt, về chỗ , còn đ.ấ.m nhẹ Tần Minh Hy một cái. 

Cô liếc sang bên cạnh – ghế trống.

Tần Minh Hy dài bàn, thản nhiên : “Đừng nữa, bạn cùng bàn của sát giờ mới đến.”

“Mình .” – Ôn Ly vội , nhưng giọng chẳng chút khí thế.

Vừa dứt lời, một bình nước đặt xuống bàn từ phía – bình giữ nhiệt màu hồng, in hình con vịt.

Thẩm Hách Dư cởi chiếc áo khoác dài, lộ bộ đồng phục kiểu Anh bên trong, làm nổi bật dáng cao ráo, vòng eo thon gọn và đôi chân dài miên man.

“Tìm ?” – Cậu đặt áo khoác lên lưng ghế.

Ôn Ly xua tay: “Không .”

Cô cúi đầu bình giữ nhiệt, còn kịp gì thì giọng trầm thấp của vang lên: “Thích ?”

Ôn Ly gật đầu: “Dễ thương lắm.”

Rồi cô chợt thắc mắc: “Sao con vịt màu hồng?”

Thẩm Hách Dư đưa tay gãi nhẹ sống mũi: “Không thích màu hồng ? Ví dụ như… miếng băng cá nhân màu hồng?”

Anh lấy ví từ trong ngăn bàn, rút một miếng băng cá nhân, kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa, đưa tới mặt cô. 

Đó là một miếng băng cá nhân màu hồng, in hình chiếc mũi heo nhỏ xíu – y hệt loại Ôn Ly đang dùng ở nhà.

Ôn Ly nuốt khan. 

Thẩm Hách Dư thu tay , khóe môi cong lên: 

“Nhớ ?”

“Tôi ở trong ký ức của ?”

Loading...